Chương 18: Ngoại truyện 2: hải đường phai màu, xuân vẫn ấm

thật

ra

nói

đến việc,này, Tùng Dung cũng rất bực mình.



hoàn toàn

không

biết

đã

xảy ra chuyện gì mà tự nhiên lại có tin đồn



với Ôn Thiếu Khanh ly thân.

Hôm đó là ngày kỷ niệm kết hôn của họ, hai người đều uống rượu rồi chẳng biết vì sao mà lại quấn lấy nhau ngay

trên

sofa. Hứng thú của Ôn Thiếu Khanh tăng vọt, xoa nắn khiến toàn thân



nhũn ra, ôm chặt lấy



không

định buông tha. Luật sư Tùng xưa nay luôn lạnh nhạt, điềm tĩnh giờ đây chỉ có thể mềm giọng, ôm cổ chồng

thì

thào van xin bên tai

anh. Đến chính



cũng muốn phỉ nhổ dáng vẻ quyến rũ mềm mại ấy.

không

xin còn đỡ, vừa van xin là ngọn lửa trong

anh

như bùng lên dữ dội hơn, mãnh liệt hơn.

Tùng Dung vùng vẫy mấy lần rồi chỉ đành kêu

một

tiếng từ bỏ, mặc cho

anh

đùa bỡn. Lúc



thấy eo mình như sắp gãy,

anh

mới thỏa mãn buông tha, lần mò tìm tấm chăn mỏng đắp lên, ôm



ngủ luôn

trên

sofa.



mệt đến mức

không

cử động nổi đầu ngón tay, vẫn

không

quên oán thầm, chẳng trách

anh

khônghay uống rượu, uống rượu rồi

sẽ

biến thân...

thật

đáng sợ!

Nghĩ tới đây

thì

thật

sự

không

nhịn nổi nữa, Tùng Dung dùng hết sức lực còn sót lại đạp

anh, chỉ nghe thấy tiếng cười trầm khàn, rồi

anh

cắn vành tai



thì

thào gì đó, nhưng



đã

ngủ thϊếp

đi.

Sáng hôm sau phải lên tòa,



mơ màng tắt báo thức, bò ra khỏi vòng tay của Ôn Thiếu Khanh

đi

rửa mặt.



vừa mới vào phòng ngủ tắm rửa thay quần áo, lúc bước ra

đã

thấy cửa nhà rộng mở, đám học trò của Ôn Thiếu Khanh kinh ngạc đứng trước cửa, ngập ngừng

không

dám vào nhà.

Mấy



cậu trẻ tuổi nhìn phòng ngủ rồi lại nhìn chăn

trên

sofa, nhìn Tùng Dung rồi lại nhìn Ôn Thiếu Khanh

đang

gập chăn, biểu cảm khuôn mặt cực kỳ đặc sắc. Cuối cùng vẫn là Chung Trinh to gan hỏi: "Chị họ, hai người... cãi nhau à?"

Ôn Thiếu Khanh hơi nhướng mày, trao đổi ánh mắt với Tùng Dung rồi

không

nói

gì.

Tùng Dung chẳng hiểu ra sao, cau mày, "không."

Nhưng Tùng Dung

không

biết, lúc ấy



đang

mặc trang phục nghiêm chỉnh, nét mặt lại bình tĩnh hững hờ, lạnh nhạt

nói

ra từ này, giống như

đang

ngụy biện. Chuyện này cũng

không

thể trách Tùng Dung,



cứ thay quần áo là tự nhiên tiến vào hình thức chiến đấu. Ôn Thiếu Khanh quen rồi, nhưng đám trẻ này



ràng lại hiểu theo

một

lớp nghĩa khác.

Chung Trinh nhìn Ôn Thiếu Khanh gập gọn chăn mỏng

trên

sofa, nuốt nước miếng, lại to gan hỏi: "Chẳng lẽ là...

đang

ly thân?"

Câu này vừa thốt ra, những người khác liền gật đầu liên tục. Sáng sớm

một

người

đi

ra từ phòng ngủ,

một

người ở

trên

sofa,



ràng là

đang

trong tình trạng ly thân!

Tùng Dung nhìn đồng hồ, mất kiên nhẫn lườm cậu, "Em bị khùng à?"

Dứt lời,



cầm lấy tài liệu vội vàng

đi

tới tòa án.

Ôn Thiếu Khanh

đã

xem đủ kịch, cười chào hỏi họ, "Mau vào ngồi

đi. Các em hiểu lầm rồi, chúng tôi

không

cãi nhau, cũng

không

ly thân, là..."

nói

đến đây, Ôn Thiếu Khanh bỗng khựng lại. Chuyện tối qua đâu thể

nói

cho người khác nghe, chẳng lẽ lại bảo với học trò của mình rằng, à, tối qua thầy với



các em mây mưa

trên

sofa, mệt quá nên cuối cùng ngủ luôn ở đó, thầy



vẫn hòa thuận mà?

Dù người học y đều có đầu óc đen tối, nhưng Ôn Thiếu Khanh cũng là

một

nhà giáo,

thật

sự

không

thể

nói

chuyện này ra miệng. Nhưng trong mắt đám học trò,

sự

ngập ngừng của

anh

lại có nghĩa là: Sếp

đang

gượng cười trong đau khổ đấy!

Mấy



cậu sinh viên nhìn nhau, tư duy hết sức ăn ý, vừa động não là kịch bản tuôn trào, cuối cùng quyết định thời gian tới phải ngoan ngoãn

một

chút, sếp sắp ly hôn rồi,

thật

quá đáng thương!

Vài ngày sau đó, Ôn Thiếu Khanh cũng cảm thấy bứt rứt, sao đám quỷ

nhỏ

này tự nhiên lại ngoan ngoãn như vậy? Đổi tính rồi?

Hai đương

sự

hoàn toàn

không

biết

đã

xảy ra chuyện gì, mãi đến khi Tùy Ức gọi điện hỏi khéo, Tùng Dung mới biết đến lời đồn vô căn cứ này.



cầm điện thoại di động, vừa định giải thích

thì

trợ lý đứng cạnh

thì

thào

nói

mấy lời,



bèn gật đầu, trả lời trợ lý,"nói

với người ta là tôi

đã

soạn xong thỏa thuận ly hôn rồi, chốc nữa

sẽ

gửi qua email."



vốn

đang

trả lời câu hỏi của trợ lý, nhưng Tùy Ức lại

không

biết, tưởng Tùng Dung

đang

nói

chuyện với mình, tự động coi "người ta" trong câu này thành Ôn Thiếu Khanh.

Tùy Ức hốt hoảng, ầm ĩ đến mức đòi ly hôn rồi? Mấy ngày nay ở bệnh viện vẫn gặp đàn

anh

Ôn, trông

anh

đâu có khó chịu? Có cần bảo Tiêu Tử Uyên

đi

khuyên bảo

một

chút

không?

Tùng Dung trả lời trợ lý xong,

đang

định giải thích tiếp

thì

Tùy Ức ở đầu dây bên kia

nói

qua loa mấy câu rồi vội vàng cúp máy. Ban đầu



cũng thấy lạ, nhưng quả

thật

bận quá,

một

lát sau cũng quên luôn chuyện này.

Tối đến, Tùng Dung vừa mở cửa vào nhà

đã

thấy Lâm Thần ngồi

trên

sofa cười hả hê, mà ông xã mình

thì

đang

ngồi đối diện

anh, vẻ mặt lạnh lùng.

Hiếm khi thấy hai người ở gần nhau, Tùng Dung

đang

thấy lạ, chợt phát

hiện

bầu

không

khí

không

ổn, nhìn Ôn Thiếu Khanh hỏi: "Sao thế?"

Ôn Thiếu Khanh mỉm cười, dịu dàng đáp: "Nghe

nói

luật sư Tùng muốn ly hôn với

anh

nên luật sư Lâm tốt bụng tới nhắc

anh

kiểm tra xem em có lén chuyển tài sản

đi

không, nhân tiện hỏi

anh

liệu có cần luật sư ly hôn, nể tình từng là tình địch, Luật sư Lâm còn có thể giảm giá hai mươi phần trăm."

Tùng Dung càng nghe càng mù mờ, "Ly hôn? Ai?"

Ôn Thiếu Khanh duỗi ngón tay chỉ lần lượt vào hai người "Em và

anh."

Tùng Dung thận trọng nhìn biểu cảm khuôn mặt Ôn Thiếu Khanh, "Chuyện hồi nào vậy?"

Lâm Thần cũng băn khoăn, hai người này... trông sao cũng

không

giống

một

cặp đôi

đang

ầm ĩ đòi ly hôn, chẳng lẽ Tiêu Tử Uyên giỡn mặt

anh? Dù Tiêu Tử Uyên là tên xấu bụng, nhưng Tùy Ức đáng tin mà...

Nghĩ vậy, Lâm Thần nhìn Tùng Dung hỏi: "Chính miệng em

nói

với Tùy Ức là

đã

soạn xong thỏa thuận ly hôn còn gì?"

"Em

nói

bao giờ..." Tùng Dung

nói

được

một

nửa

thì

ngừng lại, sau khi nghĩ ra, lập tức quay sang giải thích với Ôn Thiếu Khanh, "Câu ấy

không

phải em

nói

với Tùy Ức, chẳng qua lúc đó

đang

cầm di động, chắc là Tùy Ức hiểu lầm."

Ôn Thiếu Khanh nhướng mày

không

nói.

sự

thật

đã

sáng tỏ, Lâm Thần vốn mang theo tâm trạng hóng chuyện và nhạo báng đến chế giễu Ôn Thiếu Khanh, lúc này kế hoạch phá sản, đành phải chán chường rời

đi.

Lâm Thần

đi

rồi, Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung vẫn giữ trạng thái

một

ngồi

một

đứng, bầu

không

khí có hơi quái đản.

Tùng Dung mở miệng định giải thích, nhưng lại

không

biết giải thích thế nào, nghĩ cả buổi mới thốt ra

một

câu: "Tại sao... họ lại bảo chúng ta

đang

ly thân?"

Ôn Thiếu Khanh

đã

hiểu ra vấn đề, vừa thầm oán đám học trò nhiều chuyện, vừa làm mặt bình tĩnh, lạnh lùng hỏi lại Tùng Dung: "Đúng vậy, sao họ lại

nói

chúng ta

đang

ly thân?"

Tùng Dung tỏ vẻ vô tội, "Em

không

làm gì cả."

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, dửng dưng lên tiếng: "Ừm, ly thân

không

liên quan đến em, em chỉ khiến họ nghĩ là chúng ta muốn ly hôn thôi."

Tùng Dung vỗ trán, thà để họ hiểu lầm là ly thân còn hơn! Ly hôn nghiêm trọng hơn ly thân nhiều!



ở với Ôn Thiếu Khanh

đã

lâu, biết

nói

lý với

anh

là vô ích, lập tức giở thói ngang ngược. Chuyện này đúng là do



làm đấy,

anh

có thể làm gì



nào? Nghĩ vậy,



thản nhiên

đi

về phòng ngủ.

Nhưng vừa

đi

được mấy bước, tiếng thở dài của Ôn Thiếu Khanh

đã

vang lên sau lưng, "Mai

anh

có ca phẫu thuật."

"Mai

anh

có ca phẫu thuật..." Câu này chẳng khác nào bùa chú, vừa thốt ra, Tùng Dung như máy tính bị treo,

không

thốt nổi câu nào. Trong đầu



tràn ngập suy nghĩ: Mai

anh

phải thực

hiện

phẫu thuật, đây là mạng người, chuyện này

không

lớn

không

bé, nhưng lời đồn ắt

sẽ

ảnh hưởng đến tâm trạng. Đồng nghiệp của

anh

ở bệnh viện hẳn đều

đã

hiểu lầm, lỡ chuyện này ảnh hưởng tới

anh...

Tùng Dung

không

dám nghĩ tiếp, cứng người dừng chân lại, quay người cố gắng nở

một

nụ cười, "Có cần em giúp gì

không? Hay là sáng mai em đưa

anh

đi

làm, nhân tiện dùng

sự

thật

dẹp tan lời đồn?"

Hôm sau Tùng Dung cũng

không

đưa Ôn Thiếu Khanh

đi

làm theo đúng kế hoạch, nguyên nhân là...

côhai Châu Trình Trình lại thất tình, vừa sáng ra

đã

đến ngồi trước cửa nhà



khóc.

Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung vừa ra ngoài

đã

gặp



nàng. Châu Trình Trình khóc lóc than vãn, níu chặt tay áo Tùng Dung

không

chịu buông. Ôn Thiếu Khanh thấy vậy, tỏ ý mình có thể tự

đi

làm rồi nhanh chóng rời

đi.

Tùng Dung đưa Châu Trình Trình vào nhà, lặng người nghe



nàng kể lại quá trình thất tình quen thuộc, sau đó lại bị Châu Trình Trình kéo

đi

shopping.



vốn chẳng ham shopping, chỉ

đi

cùng Châu Trình Trình cho có lệ. Châu Trình Trình lấy thẻ tín dụng ra trút giận, mua

một

lúc mười mấy đôi bông tai, vừa soi gương thử vừa hỏi Tùng Dung có đẹp

không.

Tùng Dung nhìn chằm chằm tai Châu Trình Trình

một

lát, gật gật đầu rồi lại sờ lên tai mình, mắt lóe lên vài tia hâm mộ.

Đưa Châu Trình Trình về, lòng



rung động, bèn gọi điện cho Ôn Thiếu Khanh. Điện thoại vừa kết nối được,



liền

đi

thẳng vào vấn đề: "Em muốn bấm lỗ tai!"

Ôn Thiếu Khanh

đang

ngồi trong phòng làm việc xem bệnh án, nghe vậy

thì

ngón tay hơi động đậy, nhớ tới cảm giác mềm mại lành lạnh khi đặt tay

trên

vành tai

cô, rồi nghĩ đến việc để người khác sờ lên đôi tai mềm mịn xinh đẹp đó là thấy bực mình, cau mày đáp: "không

được!"

Tùng Dung ngạc nhiên, "Sao lại

không

được?"

Ôn Thiếu Khanh chậm rãi trả lời: "không

được là

không

được, chẳng có sao trăng gì hết."

Tùng Dung kiên trì, "Em bấm cho em chứ có bấm cho

anh

đâu, sao

anh

phải ngăn cản chứ? Với cả,

anhkhông

đồng ý cũng vô ích, em

đã

quyết định bấm,

nói

một

tiếng cho

anh

biết mà thôi."

Ôn Thiếu Khanh hằm hè, "Em

nói

thêm câu nữa thử xem?"

Tùng Dung

đã

quyết ý, khıêυ khí©h

nói: "Em muốn bấm lỗ tai! Mai

đi

bấm luôn!"

một

khoảng lặng xuất

hiện, sau đó Ôn Thiếu Khanh thở dài, "Thể chất em mẫn cảm, tới bệnh viện kiểm tra trước

đã, nếu

không

có vấn đề gì, ở bệnh viện cũng có thế bấm lỗ tai,

anh

sẽ

làm cho em."

Tùng Dung

không

nghi ngờ, "thật

à?"

"Ừ..." Ôn Thiếu Khanh tỉnh bơ

nói

dối, "Nhân tiện hôm nay

anh

trực ca đêm, em ăn tối xong

thì

tới gặp

anh

luôn."

Vừa qua giờ tan tầm

thì

Tùng Dung tới bệnh viện,

không

gian lúc này rất yên tĩnh.



theo thói quen

điđến phòng làm việc của Ôn Thiếu Khanh, được mấy bước liền dừng lại, nhìn chăm chú bảng giới thiệu ngắn treo

trên

tường.

Tùng Dung

không

mấy khi đến phòng Ôn Thiếu Khanh, lần trước đến là lúc kết hôn tới phát kẹo mừng.

Lúc ấy Ôn Thiếu Khanh nắm tay

cô, cười tươi đùa với mọi người, "Sau này tôi

không

sợ dân phá rối bệnh viện nữa."

Nụ cười của

anh

khiến người xung quanh hâm mộ vô cùng. Mọi người tò mò, "Tại sao?"

"Quy tắc đầu tiên khi đến phá rối bệnh viện, đó là tuyệt đối

không

được nảy sinh xung đột tay chân với bác sĩ có vợ là luật sư."

Mọi người cười ầm lên, đuổi bác sĩ Ôn

đang

hớn hở khoe tình tứ

đi

nơi khác.

Lần trước chỉ nhìn qua loa,

không

để ý kỹ, lần này tới đúng lúc phòng

không

có ai, Tùng Dung bèn đứng ở cửa nhìn kỹ

một

lượt.

trên

bức tường bên trái treo bảng giới thiệu tóm tắt về khoa, tường bên phải là bản giới thiệu tóm tắt về bác sĩ. Tùng Dung

đi

đến đọc phần giới thiệu về Ôn Thiếu Khanh.

Bức ảnh

trên

bản giới thiệu trông chẳng ra sao, có thể là do chụp ảnh thẻ nên khuôn mặt

anh

khá cứng, trông nghiêm túc già dặn hơn rất nhiều. Nhưng dù thế, giữa

một

dàn giáo sư già tóc hoa râm, nhan sắc và thành tích của bác sĩ Ôn vẫn hết sức nổi bật.

Nhưng sau dấu chấm cuối cùng ở bản giới thiệu,

không

biết có ai

đã

dán lên đó

một

mẩu băng keo y tế ghi dòng chữ:

đã

kết hôn!!!

Lúc đặt xuống ba dấu chấm than kia,

không

biết người viết có tâm trạng như thế nào.

Tùng Dung còn

đang

ngẩn người, cánh cửa phòng làm việc đột nhiên bật mở. Ôn Thiếu Khanh từ trong

đi

ra, "Tới rồi sao

không

vào?

đang

nhìn gì thế?"

Trước đó

anh

đã

nghe thấy tiếng bước chân

cô, nhưng mãi

không

thấy ai vào, bèn

đi

ra xem. Ai ngờ vừa ra khỏi cửa

đã

thấy



ngẩng đầu đứng đó xem bảng giới thiệu tóm tắt,

không

biết

trên

đó có gì buồn cười mà khóe môi



cong cong, ý cười đong đầy trong mắt.

Tùng Dung bừng tỉnh, hắng giọng giấu giếm, "không

có gì."

Trong phòng chỉ có

một

mình Ôn Thiếu Khanh. Hai người vừa bước vào phòng, Ôn Thiếu Khanh lập tức rũ bỏ vẻ bực bội khi nãy, thoải mái vui vẻ hỏi: "Ăn chưa?"

"Ăn với Châu Trình Trình rồi." Tùng Dung nhìn tập bệnh án để

trên

bàn, nhân tiện hỏi, "Hôm nay

khôngbận à?"

Ôn Thiếu Khanh lập tức đặt ngón trỏ lên môi

cô, "Suỵt... Ở bệnh viện

không

được

nói

những từ như "không

bận" hay "nhàn rỗi", nếu

không

sẽ

bị răn đe ngay."

Ngón tay

anh

ấm áp, có lẽ do vừa rửa xong nên còn thoang thoảng hương chanh. Chẳng biết lúc ấy nghĩ thế nào mà đầu Tùng Dung chợt nóng lên, nhanh chóng chạm lưỡi vào đó.

Vừa chạm, cả người



như hóa đá.

Ôn Thiếu Khanh cũng bất ngờ. Trông thấy đầu lưỡi mềm mịn

nhỏ

xinh của



thoáng lộ ra ngay trước mắt, ngọn lửa trong lòng

anh

lại bùng lên.

Thấy Ôn Thiếu Khanh nhìn mình đăm đăm, Tùng Dung cuống lên, gượng gạo xoa dịu, "Em... Em lấy khăn ướt lau cho

anh

nhé."

Dứt lời,



tránh khỏi ánh mắt

anh, cúi đầu tìm khăn ướt trong túi.

Tóc



đã

dài, lúc xoay người,

một

gợn sóng vẽ ra giữa

không

trung, Ôn Thiếu Khanh vô thức đưa tay nắm lấy đuôi tóc

cô.

Thấy da đầu căng ra, Tùng Dung quay sang nhìn, có chút hoảng hốt trước động tác của Ôn Thiếu Khanh, bèn hỏi: "Sao thế?"

Ôn Thiếu Khanh lắc đầu, thả tóc



ra rồi lại vuốt ve vành tai

cô, giọng

nói

khàn khàn đầy đè nén: "Sao tự nhiên lại muốn bấm lỗ tai?"

Bắt gặp ngọn lửa quen thuộc trong mắt chồng, Tùng Dung hắng giọng, cố gắng chuyển dời lực chú ý của

anh, "À... Mấy hôm trước Châu Trình Trình bấm lỗ tai, đeo mấy đôi bông tai trông rất đẹp, em cảm thấy... rất có nét quyến rũ nữ tính."

Ôn Thiếu Khanh cười, nhìn



sâu thẳm, tay bỗng nâng lên sờ

nhẹ

lên vành tai

cô, "Thế à?"

Mặt Tùng Dung nóng lên trước ánh mắt

anh, "Ôn Thiếu Khanh... Tai em đau..."

không

biết Ôn Thiếu Khanh nghĩ gì mà dùng lực

không

hề nương tay, còn có xu hướng càng xoa nắn càng mạnh tay.

Sau đó

anh

ngậm vành tai

cô, liếʍ

nhẹ, "Ừm...

nói

tiếp

đi..."

nói

tiếp

đi? Luật sư Tùng vốn giỏi ăn

nói, nhưng lúc này suy nghĩ trong đầu

đã

đặc quánh, giọng cũng run lên: "nói

tiếp gì..."

Ôn Thiếu Khanh cắn vành tai mềm mại của

cô, dụ dỗ hướng dẫn, "nói

lại những gì em

đã

nói

trong điện thoại với

anh."

Khi nãy qua điện thoại, Tùng Dung rất cứng rắn, giờ phút này



đã

hóa thành vũng nước, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, "Em muốn... Em muốn bấm lỗ tai..."

Ôn Thiếu Khanh nhả vành tai



ra, lại

thì

thầm, "thật

ra em muốn có nét quyến rũ nữ tính

thì

không

chỉ có mỗi cách bấm lỗ tai..."

Tùng Dung động lòng; "Còn cách gì?"

Vừa dứt lời, Ôn Thiếu Khanh

đã

đè



vào tường, cười cực kỳ mờ ám, "Em

nói

xem?"

Tùng Dung thót tim, "Ôn Thiếu Khanh!

anh

là đồ lừa đảo!

anh

bảo

sẽ

bấm lỗ tai cho em cơ mà."

Ôn Thiếu Khanh cười gian manh: "Lỗ tai

thì

anh

chịu, nhưng cái khác…"

Tùng Dung chưa bao giờ thấy Ôn Thiếu Khanh càn rỡ như thế.



ràng khi nãy vào phòng,

anh

vẫn giữ hình tượng giáo sư thanh tao nhã nhặn, sao chỉ mới thoáng chốc

đã...

Đến lúc kịp phản ứng,Tùng Dung liền bắt đầu giãy giụa.



không

biết chính

sự

giãy giụa ấy lại khiến Ôn Thiếu Khanh cảm nhận



ràng thân thể mềm mại ấm áp

đang

cọ

đi

cọ lại trong lòng mình. Chẳng biết qua bao lâu, hơi thở của

anh

trở nên nặng nề, giày xéo tai



không

chút thương tiếc, mãi đến khi vành tai đỏ như sắp chảy máu,

anh

mới cắn mạnh nó như trút giận.

Tùng Dung đưa tay đấm

anh, "Lưu manh! Lừa đảo! Xấu xa!"

Ôn Thiếu Khanh cảm thấy ngọn lửa dâng lên trong lòng.

anh

càng kiềm chế, ngọn lửa ấy càng cháy dữ dội, bèn hung hăng ngậm lấy vành tai



như muốn cắn nuốt vào trong bụng, nhưng giọng

nói

lại dịu dàng đến mức khiến người ta run rẩy, "Còn muốn bấm lỗ tai nữa

không?"

Tùng Dung sắp khóc đến nơi, tủi thân lắc đầu, "Em

không

bấm lỗ tai nữa…"

Bên ngoài thỉnh thoảng vang lên tiếng bước chân. Tùng Dung sợ có người đột ngột

đi

vào nên

khôngdám giãy mạnh, chỉ đành ghé vào tai

anh

thở dốc.

Giờ mặt



ửng hồng, quần áo xộc xệch, nhưng trang phục của

anh

vẫn ngay ngắn, có áo blouse che lại nên

không

nhìn ra có gì khác lạ. Mà



thì

sao? Người khác trông thấy

sẽ

nghĩ về



thế nào chứ?

Tùng Dung càng nghĩ càng tức, nghiêng đầu cắn vào cổ Ôn Thiếu Khanh. Vốn sức lực

đã

chênh lệch,

côlại bị

anh

trêu chọc đến nhũn người nên cú cắn đó chỉ đủ khiến Ôn Thiếu Khanh cảm thấy cần cổ hơi nhói lên.

Tùng Dung

đã

cắn

thì

thôi, lại còn

không

chọn tốt vị trí, cắn đúng yết hầu của

anh.



chỉ kịp cảm thấy cục xương nhô ra trong miệng dao động lên xuống mấy lần rồi lập tức bị

anh

hôn lấy.

Ôn Thiếu Khanh chỉ hận

không

thể nuốt



vào bụng.

anh

cũng nóng, vốn

đang

cố gắng kiềm chế, nhưng



còn chọc ghẹo

anh! Vậy

thì

đừng trách

anh!

không

biết có phải vì hoàn cảnh

không

cho phép

không

mà Ôn Thiếu Khanh hưng phấn dị thường. Tùng Dung càng giãy giụa,

anh

càng hưng phấn, cuối cùng còn bị

anh

dụ dỗ đáp lại...

Hai người áp trán vào nhau, thở hổn hến lấy hơi. Tùng Dung còn chưa thở đủ

đã

bị Ôn Thiếu Khanh kéo vào lòng vuốt ve, đến mức toàn thân



mềm nhũn. Áp sát nhau như vậy,



cũng phát

hiện

sự

thay đổi

trên

cơ thể

anh, biết Ôn Thiếu Khanh chuyện gì cũng làm được, nức nở thương lượng: "Để tối về! Về nhà

anh

muốn thế nào cũng được..."

Mắt Ôn Thiếu Khanh sáng lên, đưa tay vuốt ve môi

cô, ngón tay quyến luyến ở khóe miệng, cười cợt nhả, "Thế nào cũng được? Thế này cũng được?"

Tùng Dung tức giận cắn cằm

anh, "Ôn Thiếu Khanh!

anh

đừng được nước lấn tới!"

Ôn Thiếu Khanh cười khàn, nhân cơ hội lại cúi đầu quấn lấy môi

cô.

Sợ cái gì là gặp cái đó, hai người

đang

giằng co

thì

nghe thấy tiếng đập cửa, "Thầy Ôn, thầy có trong đó

không?"

Tùng Dung giật mình, cứng đờ ngẩng đầu nhìn Ôn Thiếu Khanh.

Ôn Thiếu Khanh

không

định buông



ra, mặc kệ hoàn cảnh, nhắm mắt lại tiếp tục hôn, còn đưa tay che mắt Tùng Dung, dường như



mất tập trung khiến

anh

rất

không

hài lòng.

Người ngoài cửa

không

nghe thấy tiếng động, ngừng

một

lát mới

nói

tiếp: "Thầy Ôn, bệnh nhân tặng ít hoa quả, em sắp ra

một

đĩa mang đến cho thầy. Thầy có ở đây

không?"

Nghe đến đây, trái tim Tùng Dung chìm xuống. Khao khát nơi đáy mắt

không

giảm, lại dường như có thêm những cảm xúc khác,



ngước lên nhìn Ôn Thiếu Khanh. Tiết mục đưa đồ ăn đêm ấm nồng này chắc

đã

diễn

không

ít lần nhỉ?

Ôn Thiếu Khanh hiếm khi thấy bộ dạng ghen tuông của Tùng Dung, vừa cười vừa cúi xuống hôn, mơ màng nỉ non: "Quản Trọng [1]

nói: Có luật, nên định danh phận, dừng phân tranh. Bao giờ em xác định danh phận cho

anh

thì

sẽ

chẳng còn ai tương tư nữa đâu."

[1] Quản Trọng: Nhà chính trị, tư tưởng nổi tiếng của nước Tề thời Xuân Thu.

Tùng Dung sững sờ, danh từ chuyên ngành được thốt ra từ miệng tên làm nghề mổ xẻ này khiến lòng



nổi bão, nén giọng quát

anh: "Ôn Thiếu Khanh!

anh

mà còn đọc trộm sách chuyên ngành của em nữa là em trở mặt

thật

đấy!"

Từ khi kết hôn, phòng đọc sách của hai người

đã

kết hợp làm

một, Ôn Thiếu Khanh rảnh rỗi lại

đi

tới giá sách đọc sách luật,

một

thời gian trước còn định đăng ký tham gia kỳ thi tư pháp.

Tùng Dung càng nghĩ càng tức, kéo bàn tay

đang

dán lên ngực

cô, chỉ nhẫn cưới

trên

ngón vô danh, "Sao em lại chưa xác định danh phận cho

anh

chứ?"

Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, "Ngoài kia người ta đồn chúng ta

đang

gây

sự

đòi ly hôn còn gì? Chẳng biết là công của ai."

Câu này của

anh

khiến Tùng Dung tắt lửa.



nhìn vẻ thỏa mãn

trên

khuôn mặt

anh, người run lên, hóa ra còn có

một

kiểu xấu bụng gọi là vừa ngây thơ vừa đen tối...

May mà người bên ngoài đợi mãi

không

thấy ai trả lời liền bỏ

đi. Xung quanh yên lặng trở lại, giọng Tùng Dung đột nhiên

không

kìm nén được nữa, "Tay

anh

để đâu đấy?"

Ôn Thiếu Khanh tỏ vẻ vô tội, "đang

vỗ về em, em vừa mới giật mình mà."

"anh

đè vào đâu đấy?"

Tay Ôn Thiếu Khanh vẫn đặt trước ngực

cô.

một

người vùng vẫy,

một

người

không

chịu buông. Chỉ nghe thấy tiếng sợi chỉ đứt phựt, Ôn Thiếu Khanh thoải mái cười

trên

nỗi đau của người khác, "Ôi kìa..."

Tùng Dung cúi đầu nhìn bộ quần áo xộc xệch

trên

người mình, lại nhìn thấy Ôn Thiếu Khanh áo mũ chỉnh tề trước mặt, cuối cùng thẹn quá hóa giận, đẩy

anh

ra, vừa mặc áo khoác vừa cúi đầu chỉnh lại quần áo rồi hốt hoảng chạy ra ngoài.

Vừa ra khỏi phòng làm việc

thì

thấy

một

nam

một

nữ

đang

đi

về phía này. Trông thấy Tùng Dung, người đàn ông đột nhiên ồ lên.

Tùng Dung

không

có ấn tượng gì với

anh

ta, nhưng sợ đối phương biết mình nên cúi đầu vội vàng bỏ chạy. Người đàn ông kia nhìn tình hình, bỗng nhiên cười gian dắt



gái

bên cạnh lao đến phòng làm việc.

không

ngờ cửa phòng

không

đóng, Ôn Thiếu Khanh

đang

cúi đầu chỉnh lại quần áo.

Ôn Thiếu Khanh thấy hai người thình lình xuất

hiện

thì

giật mình, lập tức cau mày.

Tay Giang Thánh Trác

đang

chảy máu, nhưng nét mặt nhìn

anh

lại tràn đầy vẻ hóng chuyện, "Người vừa nãy chính là ai đó đúng

không? Nghe

nói

hai người

đang

ly thân? Lại gian díu với nhau rồi? Nếu chúng tôi đến sớm

một

chút có phải

sẽ

được xem

một

màn kịch hay

không?"

Xét theo biểu

hiện

của Giang Thánh Trác, Ôn Thiếu Khanh quyết định dùng hành động thực tế để chặn miệng

anh

chàng.

Lúc xử lý vết thương, bác sĩ Ôn tự mình thực

hiện, trả đũa theo đúng nguyên tắc chắc, chuẩn, độc, còn mang cả nỗi bức bối vì

không

được thỏa mãn du͙© vọиɠ vào, hoàn thành quá trình trong tiếng rên la của Giang Thánh Trác.

Giang Thánh Trác

đã

bị thương lại bị đau thêm, trước khi

đi

còn chỉ vào cổ Ôn Thiếu Khanh nhắc nhở: "hiện

trường gây án."

Ôn Thiếu Khanh theo phản xạ sờ lên, sau đó sững người, hình như là dấu vết vừa nãy Tùng Dung để lại sau khi cắn

anh...

*Hết*