Chương 17: Ngoại truyện 1: mừng được gặp khanh, dung nhan xinh tựa hoa đào

Kể từ sau khi cầu hôn được Tùng Dung, mỗi lần Ôn Thiếu Khanh trông thấy Chung Trinh đều có cảm giác chướng mắt. Nhưng Chung Trinh lại

không

biết tự giác, thầy

đã

không

thích, cậu lại còn

đi

trêu chị họ.

Sửa sang xong nhà mới, Ôn Thiếu Khanh cùng Tùng Dung lần lượt dọn đồ vào trong, Chung Trinh xung phong giúp việc.

Chiều cuối tuần

đang

cùng Ôn Thiếu Khanh sắp xếp phòng đọc sách, Chung Trinh bỗng dưng nhìn vào

một

đống văn bản luật sư ở trong hòm.

Cậu tiện tay lấy ra, "Sếp, sao nhà sếp lại nhiều văn bản luật sư thế?"

Ôn Thiếu Khanh cầm lấy phủi bụi, bỏ vào ngăn kéo, "Tôi và chị họ cậu

đang

chơi

một

trò chơi tên: Bất đồng ý kiến gửi văn bản luật sư."

Chung Trinh xì

một

tiếng, "Người ta

yêu

nhau gửi thư tình, sao hai người lại gửi văn bản luật sư?"

Ôn Thiếu Khanh

không

buồn ngẩng đầu, tiếp tục dọn dẹp giá sách, "Cậu có ý kiến?"

Chung Trinh lắc đầu, "Chị họ gửi văn bản luật sư cho sếp, sếp đáp lễ chị ấy cái gì? Dao phẫu thuật à?"

Ôn Thiếu Khanh đá cậu ra khỏi phòng.

Chung Trinh khóc lóc kêu than

đi

tìm Nhường Chút chơi. Nhường Chút vốn

đang

chơi trong phòng khách, nhưng Tùng Dung vừa mới lau sàn, nó cứ chạy đến đâu

thì

để lại dấu chân đến đó.



thở dài, dẫn Nhường Chút vào phòng tắm, đưa vòi nước đến trước mặt nó, "Nhường Chút ngoan, cho mày nước đây, tự rửa chân

đi."

không

biết Nhường Chút nghe vậy có hiểu

không, chỉ thấy nó lè lưỡi cười hớn hở nhìn Tùng Dung.

Chung Trinh

đi

đến thấy cảnh này, sợ hãi nhận lấy vòi phun, "Chị họ, để em rửa cho nó."

Chung Trinh tắm cho Nhường Chút mà lòng vẫn

không

yên, quay đầu hỏi Tùng Dung: "Chị họ, chị muốn kết hôn với sếp em

thật

à?"

Tùng Dung gật đầu, "Sao?

không

nỡ xa chị à?"

"Chị có cần suy nghĩ thêm

không?" Chung Trinh nhìn về phía phòng đọc sách

một

lát rồi mới thấp giọng

nói

tiếp: "Sếp của em... độc mồm ác miệng lắm. Ở bệnh viện mọi người đều có chung

một

nhận thức, đó là tuyệt đối đừng tranh cãi với Ôn Thiếu Khanh,

anh

ấy

sẽ

dùng ba tấc lưỡi độc địa kia chà đạp bạn."

Chà đạp?

Chẳng biết sao mà Tùng Dung chợt nhớ đến tối qua khi vùng vẫy cãi vã với

anh,

anh

đã

tóm lấy tay

cô, ép sát



vào cửa, rồi... Nghĩ đến đây, mặt



nóng lên, "Ừm... Đầu lưỡi chà đạp..."

Chung Trinh nhìn bộ dạng đỏ mặt thẹn thùng của Tùng Dung, biết tình hình

đã

không

thể cứu vãn.

Trước khi

đi, Chung Trinh lấy từ trong túi ra hai quyển

Tiêu chuẩn giám định mức độ tổn thương cơ thểđưa cho Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung, "Sếp, đây là quà đính hôn em tặng hai người. Chị họ, tặng chị

một

cuốn luôn đấy, chuẩn bị sẵn cho lúc cần. Cuối cùng chúc hai người

yêu

thương hành hạ lẫn nhau, trăm năm hòa hợp, tra tấn giày vò đến bạc đầu, đau lòng đổ máu chẳng buông tay."

Chung Trinh đắc tội với thầy và chị họ mấy lần, hậu quả là nửa tháng sau Tùng Dung

một

mình về thành phố S ăn Tết.

Người lớn trong gia đình tò mò hỏi: "Em họ cháu đâu?"

Tùng Dung thản nhiên trả lời: "À, luận văn

không

qua, bị Ôn Thiếu Khanh giữ ở đó bắt viết lại."

"Sao cháu

không

giúp?"

Tùng Dung tủi thân, "Sao lại

không

giúp? Cháu mà

không

giúp, ít nhất phải qua Tết Ôn Thiếu Khanh mới đọc luận văn của nó!"

"…" Mọi người ồ lên, nếu qua Tết mới đọc

thì

em họ cháu

sẽ

được về ăn Tết còn gì? Sau đó mọi người thở dài, Chung Trinh, đừng đắc tội với chị họ cháu nhé.

Vừa sáng mùng

một, Chung Trinh

đã

gọi điện thoại làm phiền Tùng Dung, "Chị họ, em

không

viết được, làm sao đây?"

Tùng Dung lạnh lùng, "Em bảo em có chiêu thức bí mật cơ mà?"

Chung Trinh kêu to: "Em có! Nhưng chiêu đó là bị động, nhất định phải đợi đến mấy ngày cuối cùng mới phát huy tác dụng!"

Tùng Dung cười, "Vậy em cứ đợi

đi."

Chung Trinh bị kí©h thí©ɧ, nhẫn nhịn ở trong phòng mấy hôm, cuối cùng cũng hoàn thành, mang luận văn đến nhà tổ của Ôn Thiếu Khanh nhờ

anh

xem hộ.

Chung Trinh quan sát cẩn thận

một

chút, phát

hiện

tâm trạng Ôn Thiếu Khanh cũng khá tốt, liền hỏi

một

câu: "Sếp, lần này có thể qua chứ ạ?"

Ôn Thiếu Khanh hờ hững lật giấy, "Dựa vào số chữ của luận văn mà xét

đi."

"Dựa vào số chữ của luận văn?" Chung Trinh ngạc nhiên, "Nếu là số lẻ

thì

qua, số chẵn

thì

không

qua?"

"không

phải." Ôn Thiếu Khanh ung dung trả lời, "Nếu là số thập phân

thì

qua, số nguyên

thì

viết lại."

"..." Chung Trinh nhũn chân, chỉ thiếu điều quỳ xuống trước mặt Ôn Thiếu Khanh, "Sếp, em

đã

xin lỗi về chuyện lần trước rồi, với lại dạo này em cũng

không

chọc giận chị họ."

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Tôi biết."

Chung Trinh hỏi dò: "Vậy..."

Ôn Thiếu Khanh day ấn đường, khẽ thở dài, "không

có gì, chẳng qua tôi nghĩ cậu

không

tốt nghiệp được

thì

sẽ

ảnh hưởng đến việc kết hôn của chúng tôi nên tức thôi."

"..." Chung Trinh cướp lại luận văn, chạy

đi

như bay.

Dạo này Chung Trinh luôn thấp thỏm lo âu, nguyên nhân là do trước đó Ôn Thiếu Khanh luôn bày trò hành hạ cậu, nếu

không

bắt cậu bóc vỏ lựu tìm hiểu đường vân đường ngang

thì

cũng bắt bóc trứng gà sống chỉ để lại lớp màng để luyện lực tay, mà gần đây

anh

lại rất yên tĩnh. Thế nhưng mỗi lần nhìn ánh mắt lặng lặng sâu thẳm đó là cậu phát run, chỉ có thế cố gắng làm bài tập.

Rồi

một

ngày, sau

một

hội nghị thường kỳ nào đó, Chung Trinh được giữ lại.

Ôn Thiếu Khanh

đang

cúi đầu đọc luận văn học sinh nộp. Đọc của người khác

không

sao, đến lúc xem luận văn của Chung Trinh

thì

chậm lại

một

cách bất ngờ, đọc

đi

đọc lại liên tục, xem

một

lát lại cau mày, ngẩng đầu liếc Chung Trinh rồi lại cúi đầu đọc tiếp.

Thái độ này... Mình viết dở lắm sao?

Chung Trinh

đã

bị hành hạ quá lâu,

thật

sự

không

nhịn nổi nữa, liều chết mở miệng hỏi: "Sếp, có phải em là sinh viên kém nhất mà sếp

đã

dạy

không?"

Hỏi xong câu này, Chung Trinh cũng thấy

nhẹ

lòng, nhưng Ôn Thiếu Khanh lại im lặng,

không

nói.

một

lúc sau,

anh

mới đóng luận văn, chậm rãi trả lời: "Vậy phải xem là so với ai. So với tôi

thì

tất nhiên là

không

bằng. Nhưng so với người khác ấy hả, sinh viên của tôi đều do tôi tốn công tốn sức tự mình đào tạo, thả ra ngoài kia người khác

không

bì được."

Chung Trinh ngẫm nghĩ cả buổi, "Sếp

đang

khen em hay tự khen mình?"

Ôn Thiếu Khanh lại nhìn cậu, chợt nghiêm mặt, "Khi các cậu học y, hẳn là được tiếp xúc với lời thề Hippocrates đầu tiên. Còn tôi, thời tôi bắt đầu học y, bài học đầu tiên ông nội dạy tôi chính là

Đại y tinh thành. Đây là cuốn sách kinh điển mà tất cả những người theo nghề y đều phải đọc,

Đại y tinh thành

chỉ có hai ý chính thế này thôi: Đầu tiên là "tinh", muốn chữa bệnh cho người ta

thì

phải tinh tường y thuật, phải hiểu rằng học y là

một

việc "cực kỳ tinh vi", người học y nhất định phải "hiểu



về cội nguồn của y thuật", cần cù luyện tập

không

mệt mỏi để tinh tường y thuật; thứ hai là "thành", đó là muốn hành nghề chữa bệnh

thì

phải có phẩm chất và giáo dưỡng cao cả, lòng phải ghi tạc "coi phiền muộn của người khác như sầu não của chính mình", phát "lòng từ bi trắc

ẩn", tiến tới thề nguyện "cứu vớt nỗi khổ của chúng sinh", mà

không

được "khoe tài khoe nhanh, mưu cầu danh vọng, ỷ vào sở trường, chiếm lấy tiền tài".

nói

tóm lại là, tinh thông y thuật, thành tâm cứu người."

Dứt lời,

anh

viết vào mặt sau còn trống của luận văn mà Chung Trinh nộp:

"Phàm là đại phu y sĩ, tinh thần trong vắt, ánh mắt ngay thẳng. Dư dả dồi dào,

không

sáng

không

tối. Chẩn bệnh khám tật, tâm ý phải sâu, tỉ mỉ kỹ càng, tuyệt

không

thiếu sót. Phán dùng châm thuốc, chẳng được lệch sai. Vẫn

nói

bệnh nên mau cứu, còn cần bình tĩnh chững chạc. Tư tưởng thâm sâu kín kẽ, trước sinh mạng,

không

được coi

nhẹ, kiêu tài khoe nhanh, tham lấy danh vọng, vậy rất bất nhân."

Chung Trinh cúi đầu đọc, nghi hoặc ngẩng đầu lên, "Sếp, em có thể hỏi

một

câu

không?"

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, "Hỏi

đi. "

Chung Trinh gật đầu, "Đoạn văn này có ý gì ạ?"

Ôn Thiếu Khanh cười, "Ý

nói, phong thái mà

một

bác sĩ tài đức toàn diện nên có, đó là phải có tư tưởng trong sạch, biết mình ở đâu, biết tự kiểm điểm, mắt

không

nhìn láo liên, trông phải

thật

nghiêm túc, có khí phách và biết khoan dung, ngay thẳng đường hoàng,

không

tự ti

không

kiêu ngạo, khi khám chữa bệnh phải hết sức tập trung, tìm hiểu

thật

kỹ triệu chứng,

không

được sơ hở dù chỉ

một

ly. Nếu điều trị có dùng dao kéo kim châm

thì

tuyệt đối

không

được có sai sót. Dù bệnh tật nên cấp tốc chữa trị, nhưng khi đối mặt với tình thế, quan trọng là

không

được rối lọan hoang mang, cũng cần chu đáo cẩn thận, suy xét kỹ càng, đối với chuyện quan trọng liên quan đến mạng người,

không

được lơ là,

không

được vì danh vọng mà cố ý khoe tài năng, khoe thao tác, làm vậy là vô nhân đạo."

Chung Trinh càng hoang mang, "Sếp, rốt cuộc là sếp muốn

nói

gì?"

"Tôi muốn

nói..." Ôn Thiếu Khanh đưa luận văn cho Chung Trinh, ngừng lại

một

chút.

Đuôi mắt Chung Trinh giật giật, đau khổ đoán mò, "Mau về viết lại?"

Ôn Thiếu Khanh bật cười, "Tôi muốn

nói, Chung Trinh, cậu có thể tốt nghiệp rồi."

Chung Trinh sửng sốt, cảm thấy

không

thể tin nổi. Dù trong gần hai năm qua cậu vẫn luôn nghĩ rốt cuộc đến bao giờ mình mới có thể tốt nghiệp, nhưng khi

thật

sự

nghe thấy câu này lại

không

thể nuốt trôi, nhíu mày mãi mới mở miệng hỏi: "Vì sếp sắp cưới chị họ em sao?"

Ôn Thiếu Khanh thu lại biểu cảm, liếc xéo cậu.

Chung Trinh càng

không

dám nhận luận văn. Nét mặt cậu lúc này cực kỳ đặc sắc, ôm đùi Ôn Thiếu Khanh kêu khóc, "Sếp, sếp

không

thể như thế, em

không

muốn tốt nghiệp, em còn chưa học đủ, em muốn học tiếp!"

Ôn Thiếu Khanh cố nhịn

không

bùng phát, Chung Trinh lại táo tợn hơn, kéo vạt áo blouse của

anh

lau nước mũi, "Sếp, dù sếp muốn cưới chị họ em

thì

cũng

không

thể vứt bỏ em chứ!"

Ôn Thiếu Khanh

không

nghe nổi nữa, chỉ vào cửa ra lệnh, "Biến ra ngoài."

Từ khi chướng ngại vật cuối cùng là Chung Trinh bị đá khỏi cửa, hôn

sự

của Ôn Thiếu Khanh và Tùng Dung bắt đầu được lên lịch trình, tất nhiên

không

thể thiếu phần ảnh cưới.

Tối hôm trước, Ôn Thiếu Khanh là quần áo cả buổi trong phòng thay đồ. Tùng Dung tắm rửa xong mà

anh

vẫn ở trong đó, bèn vào xem.

Chẳng ngờ

anh

đang

đứng soi gương chỉnh lại quân phục, trông thấy Tùng Dung liền cười: "Mai

anh

sẽmặc quân phục

đi

chụp ảnh cưới."

Tùng Dung ngẩn ra, "Hả?"

Ôn Thiếu Khanh lại cười, vừa cười vừa thay quân phục,

một

tay cởi cúc áo sơ mi,

một

tay nắm tay Tùng Dung, "Phá hoại hôn nhân của quân nhân là phạm pháp!

anh

muốn cho cả thế giới biết điều này!"

Tùng Dung chẳng màng đến tính trẻ con của Ôn Thiếu Khanh, chỉ liếc nhìn

một

bên xương quai xanh của

anh, rồi lại nhìn sang bên xương còn lại, mặt dần đỏ lên.

Ôn Thiếu Khanh tiến đến gần, "Em đỏ mặt cái gì?"

Tùng Dung

không

trả lời, im lặng

một

lúc, đột nhiên duỗi tay ra sờ xương quai xanh của

anh

thật

nhanh rồi

đi

thẳng ra ngoài.

Ra khỏi phòng thay đồ, trong đầu



chỉ có

một

suy nghĩ sờ thích

thật...

Ôn Thiếu Khanh nhướng mày, thế này là...

anh

vừa bị trêu ghẹo?

Hôm sau là

một

ngày chật vật của Tùng Dung.



chưa bao giờ thấy Ôn Thiếu Khanh mặc quân phục. Lúc chụp ảnh cưới, vừa nhìn vào ống kính là

côcứng cả người, suốt cả buổi đều để

anh

dẫn dắt.

Thợ chụp ảnh nhìn thấy đôi trai

gái

tuyệt đẹp này, lòng kiên nhẫn cũng gia tăng, "cô

dâu đừng căng thẳng, cười

đi

nào, đúng rồi. Ánh mắt của chú rể được lắm!"

Tùng Dung hơi tò mò, ngoảnh sang nhìn

anh

rồi lập tức chìm vào đôi mắt tràn ngập tình si đó. Ôn Thiếu Khanh cười, thuận thế ôm lấy

cô. Mặt



áp lên quân hàm, lành lạnh, hơi gai, nhưng khuôn mặt lại nóng lên, tim đập rộn ràng.

Thợ chụp ảnh giơ máy lên khen, "Tư thế này rất đẹp! Đừng cử động, được lắm!



dâu đẹp quá! Ôi, chú rể cũng rất tuyệt!"

Nửa tháng sau Tùng Dung đến chọn ảnh cưới, cuối cùng cũng thấy được tấm ảnh mà thợ chụp ảnh liên tục khen ngợi. Trong ảnh, Ôn Thiếu Khanh mặc quân phục trang nghiêm, nhưng biểu cảm khuôn mặt lại rất đỗi dịu dàng, đong đầy

yêu

thương, nụ cười tuyệt đẹp. Nét mặt



như hoa đào nở rộ, tình ý thoáng

ẩn

hiện. Tay

anh

nắm lấy tay

cô,



dịu dàng dựa vào lòng

anh, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta đỏ mặt.

Hóa ra trong mắt người khác, hai người họ trông như thế này...

Thợ chụp ảnh thấy Tùng Dung ngơ ngẩn bèn lấy

một

bức ảnh

đã

rửa ra, đưa cho



như trao của báu.



vừa nhìn thấy

đã

ngơ ngẩn.

Hôm ấy lúc kết thúc buổi chụp

thì

trời

đã

sập tối nên hơi lạnh, Ôn Thiếu Khanh cởϊ áσ khoác quân phục, khoác lên vai Tùng Dung.

Khoảnh khắc ấy được thợ chụp ảnh vô tình chụp lại, cố ý rửa thành màu đen trắng hoài cổ. Chụp rất đẹp, từ sườn mặt của hai người có thể thấy được nét quyến luyến dịu dàng.

Buổi tối Ôn Thiếu Khanh tan làm về nhà, trông thấy Tùng Dung

đang

cầm

một

tấm hình ngắm

khôngbiết

đã

được bao lâu.

anh

đi

tới, cười hỏi: "Nhìn gì thế?"

Tùng Dung đưa ảnh chụp cho

anh, "anh

xem

đi."

Ôn Thiếu Khanh xem xong cũng ngẩn người, sau đó cười lên, "Chụp bao giờ thế?"

"Thợ chụp ảnh chụp đấy." Tùng Dung cười vui vẻ xem lại, "Em thích tấm này."

Ôn Thiếu Khanh ngồi xuống bên cạnh, kéo



vào lòng, "Ừ!

anh

cũng thích."

Tùng Dung nghĩ Ôn Thiếu Khanh chỉ

nói

lấy lệ cho



vui, thế nhưng sáng hôm sau khi ngủ đậy, thấy tấm ảnh kia đặt bên gối, đằng sau ảnh chụp có nét chữ cứng cáp quen thuộc.

Mừng được gặp khanh, dung nhan xinh tựa hoa đào

Cho đến mai này, lối

nhỏ

cũng nồng ý xuân




xỏ dép lê ra khỏi phòng ngủ tìm Ôn Thiếu Khanh, nhưng

đi

một

vòng

không

thấy bóng dáng

anhđâu. Nhường Chút cũng

không

ở nhà,



lại quay về phòng ngủ.

Ngày nắng đẹp, Tùng Dung đứng tựa bên ban công phòng ngủ sưởi nắng, loáng thoáng nghe thấy tiếng trẻ

nhỏ

chơi đùa ở vườn hoa dưới tòa nhà chung cư.

trên

sân bóng rổ cách đó

không

xa có bóng người

đang

nhảy vọt lên, nắng chiếu vào phòng, thả những đốm sáng loang lổ nơi mặt đất.



đưa tay chạm vào tia nắng, ngón tay lướt theo đường sáng ấy,

đi

đến bên ngoài cửa sổ. Có lẽ vì trời đẹp quá, suối phun nhân tạo của chung cư cũng được bật lên,

một

chiếc cầu vồng

hiện

ra giữa

không

trung. Ngón tay Tùng Dung vẽ theo đường cung của chiếc cầu vồng, trượt từ đầu bên này sang đầu bên kia.

Ở đầu kia cầu vồng, có

một

bóng người và

một

chú chó xuất

hiện.



nhớ lúc ngủ dậy, dép lê bên giường

đã

đổi hướng thành góc độ mà



đưa chân ra là có thể

đi

vào. Trái tim Tùng Dung ấm lên, đưa ngón tay chạm

thật

nhẹ

vào hình bóng mơ hồ kia, cẩn thận chuyển dịch theo, ve vuốt quyến luyến,

không

nỡ tách rời...

Vài phút sau, tiếng mở cửa vang lên.



vẫn

không

cử động, nhắm mắt sưởi nắng thêm

một

lúc mới từ từ đứng dậy.

Ôn Thiếu Khanh

đang

đứng trước kệ bếp gói bánh ú. Trước mặt

anh

có gạo nếp

đã

rửa sạch, lá dong và mứt táo, thanh trong sạch

sẽ, tỏa ra mùi thơm dịu. Nồi luộc bánh bên cạnh

đang

sôi ùng ục, Nhường Chút nằm rạp bên chân

anh

vẫy đuôi.

Lúc này Tùng Dung mới nhớ, tết Đoan ngọ đến rồi.

Bước chân của



rất

nhẹ, khiến Ôn Thiếu Khanh

không

phát

hiện

ra.

Nắp nồi vừa được mở, hơi nóng lập tức bốc lên, mùi hương tỏa khắp bốn phía,

một

màu xanh biếc

hiệnra trước mắt.

anh

bóc

một

chiếc bánh ú

đã

chín, gắp lấy đặt trước mặt Nhường Chút, vui vẻ tự hỏi tự trả lời.

"Nhường Chút, mày nếm xem chín chưa?"

"Chín chưa?"

"Gì cơ? vẫn chưa chín lắm, luộc thêm

một

lúc? Vậy được, luộc thêm

một

lúc."

Tùng Dung cúi đầu,

không

nén nổi tiếng cười. Lúc ngẩng lên,

anh

nhìn



giữa làn hơi nóng mịt mờ,

trên

khuôn mặt đong đầy niềm vui, "Dậy rồi à?"



vẫn duy trì tư thế biếng nhác, nghiêng đầu cười, tiến lên vài bước ôm cổ

anh. Hình bóng mơ hồ khi nãy giờ đây

đã

trở nên



nét, đan vào vầng sáng nhạt màu. Ngón tay



vẽ lên đường lông mày của

anh, cuối cùng quyến luyến nơi chiếc cằm đẹp đẽ.

Ôn Thiếu Khanh mỉm cười để mặc cho



vuốt ve, sau đó nghe thấy tiếng gọi thánh thót, "Chồng ơi, em

yêu

anh."

Dứt lời,



đặt nụ hôn lên môi

anh.

Nụ cười đong đầy nét mặt, khung cảnh hòa hợp, tình ý vấn vương.