Chương 3: Tiền cậu nhiều thế, chi bằng đưa cho tôi

Edit: Blue

Trước khi học tiết tự học vào buổi tối, Hạ Doanh Nghiên được gọi đến văn phòng của giáo viên, cô đoán rằng đó là vì kết quả của kỳ thi tháng này, khi cô đến, Lâm Thích cũng đang ở đó.

Mặc dù cô có ham muốn và mê hoặc không thể giải thích được với cơ thể của anh, nhưng cô luôn ý thức rất rõ ràng Lâm Thích là đối thủ của cô, lần này cô bị tụt hạng và xếp sau Lâm Thích. Không phải là cô không để ý trong lòng, mà là cảm giác của cô đối với anh rất phức tạp.

Chủ nhiệm lớp Chu Ngọc Hoa là một người rất nghiêm khắc, nhưng giờ phút này nhìn cô rất ôn nhu, nhẹ nhàng -- Hai học trò trước mắt liên tục thay nhau chiếm vị trí nhất nhì của lớp, hơn nữa còn luôn nằm trong top những học sinh xuất sắc của trường, giáo viên làm sao mà không thích điều này được? Hơn nữa, cả hai đều là trai xinh gái đẹp, đứng cùng nhau nhìn đã thấy thích mắt rồi.

Chu Ngọc Hoa càng nhìn càng thích, ôn hòa nói với Hạ Doanh Nghiên: “ Trong kì thi lần lần này, Doanh Nghiên chỉ kém Lâm Thích 6 điểm, điều này đã rất tốt rồi nên em đừng tự tạo áp lực cho bản thân nhé, nhưng bên cạnh đó em cũng không thể nản chí.” Đến đây, khuôn mặt cô nghiêm nghị hơn một chút: “Cô không bao giờ đồng ý với quan niệm rằng con gái không thích hợp học các môn tự nhiên và không thông minh như con trai. Em là minh chứng tốt nhất cho điều này. Em có thể tiếp tục phát huy để chứng minh điều đó với mọi người không? Cô rất mong đợi lần sau em sẽ dành lại được vị trí thứ nhất. "

Bản thân cô lúc đầu cũng học ban tự nhiên và giờ dạy môn sinh học nên rất thích những cô gái thông minh, chăm chỉ, tỉnh táo và điềm đạm như Hạ Doanh Nghiên. Heạ Doanh Nghiên cảm thấy trong lòng ấm áp, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, gật đầu.

Chu Ngọc Hoa nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh: “ Lâm Thích em cũng không được kiêu ngạo. Lần này em chỉ tạm thời đạt được vị trí thứ nhất, gặp được đối thủ mạnh như vậy em không được lơ là. Hiểu chưa? Chỉ chưa đầy một năm nữa sẽ thi đại học, nhất định phải giữ được tinh thần học như bây giờ, không được tụt dốc. Cô cũng rất xem trọng em.”

Lâm Thích cũng chỉ bình tĩnh đáp: “ Vâng, em biết rồi.” Giọng điệu trầm ấm dễ nghe, nhưng lại không nghe ra được nửa điểm cảm xúc.

Sau khi lên cấp 3, hai người họ liền trở thành đối tượng được tất cả thầy cô yêu thích, họ được ưu tiên hàng đầu trong việc học tập. Chu Ngọc Hoa rất vui khi thấy hai người cạnh tranh nhau học tập, nhưng cô cũng rất chú trọng đến tâm lý học sinh. Vì vậy sau mỗi lần kiểm tra, cô sẽ đều gọi hai người họ đến để nói chuyện. Một mặt để khuyến khích cả hai cạnh tranh lành mạnh, một mặt là cô muốn bọn họ biết cô đối xử với họ như nhau, để tránh việc bọn họ nghĩ nhiều.

Sau khi nói vài lời động viên, sắc mặt của Chu Ngọc Hoa trở nên nghiêm túc hơn, cô chuyển chủ đề sang chuyện của lớp: “ Gần đây rất nhiều học sinh phản ánh rằng Triệu Học Vũ bọn họ thường xuyên ảnh hưởng đến kỷ luật lớp, còn làm ảnh hưởng đến việc học của các bạn trong lớp, vừa rồi cô đã gọi bọn họ đến nói chuyện rồi. Hai em là lớp trưởng và lớp phó học tập nên cố muốn bọn em giám sát bọn họ giúp cô, nếu bọn họ không nghe thì báo lại với cô.”

Hạ Doanh Nghiên để ý thấy Chu Ngọc Hoa thầm thở dài, vẻ mặt khá bất lực. Cô biết ban đầu Chu Ngọc Hoa đã cãi nhau với nhà trường về việc không nhận Triệu Học Vũ vào ban của bọn họ, nhưng cuối cùng vẫn không được vì bọn họ quan hệ rất rộng. Hơn nữa mấy người kia rất giỏi các môn thể dục nhưng ngược lại những môn văn hóa họ rất kém.

Đây là những gì cô vô tình nghe được từ các giáo viên khác khi cô đến văn phòng trước đây.

Đang suy nghĩ, cô nghe thấy Chu Ngọc Hoa tiếp tục nói: “ Đúng rồi, còn có Trang Tử Nguyên, tuy rằng em ấy cũng chuyển đến sau nhưng đứa nhỏ này khác với bọn họ. Tính tình thằng bé đơn thuần, không giống như những gì trường học đồn đại, thằng bé chỉ hơi chậm một chút, vì một số ... lý do cá nhân, nhưng bản tính em ấy rất lương thiện.”

Đó chẳng phải là nhược trí sao.

Hạ Doanh Nghiên nghĩ thầm trong đầu. Cô nghe nói mỗi lần kiểm tra, Trang Tử Nguyên đều để giấy trắng, so với bọn Triệu Học Vũ càng không có tư cách bước vào lớp này. Bởi thế nên cô hơi ngạc nhiên vì sao chủ nhiệm lại bao dung Trang Tử Nguyên như thế.

Sau đó Chu Ngọc Hoa nói: “Cô nói cho hai em nghe điều này vì cô cảm thấy hai đứa rất trầm ổn, đáng tin cậy. Cô nghe nói gần đây thằng bé luôn chơi với Triệu Học Vũ và bạn của chúng. Cô lo rằng Tử Nguyên sẽ bị dạy hư. Cô vẫn hy vọng hai em để ý đến bạn ấy một chút.”

Hạ Doanh Nghiên tuy không tình nguyện, nhưng cô vẫn đồng ý. Chu Ngọc Hoa yêu cầu cô quay lại lớp học trước, sau đó nói chuyện với Lâm Thích: "Mẹ của em hôm nay gọi cho cô, muốn cô nói chuyện với em..."

Hạ Doanh Nghiên biết rằng họ nói chuyện riêng của gia đình nên cô biết ý rời đi.

Chu Ngọc Hoa nhìn về phía Lâm Thích, cân nhắc tìm lời nói: “Mẹ em nói cô khuyên em về việc chọn chuyên ngành y học lâm sàng ở trường đại học, nhưng hình như gần đây em có ý định khác đúng không?”

Thấy anh vẫn im lặng không lên tiếng, cô lại nói: “Tất nhiên là còn sớm để nói về chuyên ngành đại học, nhưng mẹ em chủ yếu là lo lắng không biết em có gặp phải chuyện gì trong trường hay không, có bị ảnh hưởng gì không. Bà nói thường ngày ở nhà em rất ít nói, vậy nên cô hy vọng cô có thể cùng em tâm sự.”

Cô cảm thấy rằng mẹ thằng bé này quá nhạy cảm và kiểm soát cậu quá mức. Có lẽ họ hy vọng con trai kế thừa sự nghiệp của cha mình. Có thể nhìn ra được bọ họ đặt kỳ vọng rất cao vào cậu, nhưng điều này quả thực là quá sớm, và điều đó vô hình trung gây áp lực cho cậu bé, cô thực sự không đồng tình với bọn họ. Cô tìm Lâm Thích là muốn nói chuyện để hiểu tâm lý hiện tại của cậu.

Lâm Thích im lặng lúc lâu rồi nói: “ Không có.”

“ Hả? Cái gì không có?”

Anh nhướng mắt, khẽ cau mày, đôi mắt hiện lên vẻ chán ghét: "Em chưa bao giờ đồng ý học y."

Trên đường trở về lớp, Hạ Doanh Nghiên tình cờ gặp hai người mà cô chủ nhiệm vừa nhắc đến.

Lúc này, Trang Tử Nguyên đang bị Triệu Học Vũ chặn ở góc cầu thang cách lớp không xa, cậu vẫn đang ngẩn người.

"Có tiền không? Đưa tao mượn 500, có việc dùng gấp."

Trang Tử Nguyên suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Tôi không có nhiều tiền như vậy."

“Vậy giờ trên người mày còn bao nhiêu, đưa hết cho tao.” Triệu Học Vũ vẻ mặt không kiên nhẫn.

“ À..” Trang Tử Nguyên ngơ ngác, sau đó đưa tay vào túi quần lấy tiền ra.

Hạ Doanh Nghiên nhìn bộ dạng ngốc nghếch phục tùng của cậu, rồi nghĩ đến lời dặn của giáo viên chủ nhiệm vừa rồi, cô có chút bực mình.

Thật là không khiến người khác yên tâm được.

Cô lúc bình thường cũng không thèm để ý, cũng không phải lần một lần hai Trang Tử Nguyên bị mấy người này sai vặt, bản thân cậu ta cũng không nói gì.

Kẻ muốn cho người muốn nhận, không ảnh hưởng gì đến cô cả.

Chỉ là cô nghĩ, tên Triệu Học Vũ kia sẽ thiếu chút tiền này sao? Nói trắng ra đó là thói hư tật xấu của hắn thôi, hắn đang hưởng thụ cảm giác bắt nạt kẻ yếu hơn mình. Cô cũng đã từng nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Triệu Học Vũ, hắn ở sau lưng Trang Tử Nguyên liên tục chế giễu anh ngu ngốc mà lại nhiều tiền, để bọn họ bắt nạt không phải một hai lần.

Cặn bã.

Cô đi về phía trước, mặt không chút biểu cảm, khi đi đến chỗ hai nam sinh, cô ấy nhẹ giọng nói: “ Cô chủ nhiệm đang ở phía sau, sắp đến đây rồi.”

Triệu Học Vũ rất sợ Chu Ngọc Hoa, hắn sợ cảnh tượng hắn đòi tiền bị cô giáo nhìn thấy, hắn liếc nhìn Hạ Doanh Nghiên một cái, giơ tay ngăn cản hành động lấy tiền của Trang Tử Nguyên, và nói nhỏ: "Đợi tiết tự học buổi tối rồi nói." Sau đó anh ta vội vã vào phòng học.

Trang Tử Nguyên đứng yên nhìn cô gái xinh đẹp và kiêu ngạo trước mặt.

Hạ Doanh Nghiên không muốn để ý đến cậu ta, khi cô định rời đi bỗng nhớ đến giọng điệu mẹ già của cô giáo chủ nhiệm vừa rồi khi nói về cậu ta, cô quay sang hỏi: “ Cậu có rất nhiều tiền sao?”

“… Hả?” Trang Tử Nguyên dường như không ngờ rằng cô sẽ nói chuyện với chính mình, mở to hai mắt, trông cực kì ngốc nghếch.

Hạ Doanh Nghiên lạnh lùng nói: "Nếu cậu có nhiều tiền như thế, chi bằng cậu đưa cho tôi.—"

Chưa kịp nói câu “Để tôi thay cậu quyên góp từ thiện.” liền thấy mắt Trang Tử Nguyên sáng lên, cậu đưa tay ra trước mặt cô “Vèo”, trong lòng bàn tay có một xấp tiền giấy màu hồng và màu xanh.

"......"

Hạ Doanh Nghiên nhìn không nói nên lời: "... cậu đang làm gì vậy?"

“Của cậu đây.” Trang Tử Nguyên chậm rãi nói, mắt cậu sáng lên, tựa hồ rất vui vẻ.

“Cậu thật sự ..." Hạ Doanh Nghiên gần như thốt lên "bị thiểu năng trí tuệ sao", câu nói suýt nữa vụt ra khỏi miệng, may thay cô đã kịp dừng lại.

Cậu ta có thể thực sự là bị thiểu năng trí tuệ.

Trang Tử Nguyên có lẽ không hiểu tại sao cô ấy đột nhiên tức giận, ngây thơ nhìn cô ấy, đôi mắt đen bóng bẩy, lại ươn ướt, điều này khiến Hạ Doanh Nghiên nhớ đến con chó nhỏ màu đen mà cô ấy đã nuôi khi còn nhỏ.

Đó là một con chó nhỏ, toàn thân đen nhẻm với đôi mắt to long lanh. Con chó con rất dễ thương và bám người, nhưng thật đáng tiếc nó được đưa cho đồng nghiệp của bố cô khi nuôi chưa đầy hai tuần. Cô vẫn nhớ như in cái ngày người chú kia đem lưới đến nhà cô bắt con chó con đi, lúc bị bắt đi, con vật nhỏ cào cào lưới, đôi mắt đẫm nước nhìn về phía cô, trông cực kì đáng thương.

Sau này, cô nhiều lần mơ thấy đôi mắt ấy.

Có lẽ vì biểu hiện của Trang Tử Nguyên lúc này quá giống với con chó đen nhỏ đó, khiến cô ấy thoáng buồn và mềm lòng. Cô hiếm khi kiên nhẫn nói: "Ý tôi là, sau này đừng đưa tiền cho người khác nữa. Nơi này là trường học, cậu có biết sẽ ảnh hưởng như thế nào không? Nếu bị chủ nhiệm khoa bắt quả tang thì sẽ ảnh hưởng đến uy tín của cả lớp. "

Trang Tử Nguyên dường như nhận ra được hậu quả nghiêm trọng trong lời cô nói, vội vàng lắc đầu: “ Không, tôi không đưa tiền cho bọn họ nữa.”

Hạ Doanh Nghiên cảm thấy đứa trẻ này có thể dạy dỗ được, hài lòng quay người rời đi, đi được vài bước cô quay lại nói: “Còn nữa, về sau không được chơi cùng đám người Triệu Học Vũ, bọn họ không phải người tốt.”

Trang Tử Nguyên ngoan ngoãn gật đầu: “ Được.”

Sau tiết tự học buổi tối, Triệu Học Vũ lại đến tìm Trang Tử Nguyên, không nói không rằng đưa tay ra: “ Đưa đây.”

“ Cái gì?” Trang Tử Nguyên khó hiểu hỏi.

“ Tiền, lúc nãy không phải đã bảo sẽ đưa tao sao.”

Trang Tử Nguyên nhìn nhìn hắn, lắc đầu: “Tôi không thể đưa cho cậu.”

Triệu Học Vũ vẻ mặt kinh ngạc, hắn đã quen với sự nghe lời của đối phương, nhưng không ngờ lại bị từ chối: "Ý mày là gì?"

“ Tôi không thể đưa tiền cho cậu.”

"Mày làm cái quái gì vậy? Vừa rồi không phải đồng ý cho tao mượn sao?"

Trang Tử Nguyên vẫn lắc đầu, đôi mắt rũ xuống cùng khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra một chút ngượng ngùng: “ Tôi muốn tích góp.”

Triệu Học Vũ: “......”

Trang Tử Nguyên lại nói: “Về sau tôi không chơi cùng các cậu nữa.”

Triệu Học Vũ: “.......”

——————————————————————

Tử Nguyên: Tôi tiết kiệm tất cả tiền cho bộ não của tôi! :333