Chương 28: Nghiên Nghiên, ba con có tiểu tam bên ngoài

Editor: Dĩm

Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoắt cái đã đến tháng mười một.

Trong khoảng thời gian này, mọi thứ dường như đã trở lại bình thường.

Ngoài việc thỉnh thoảng dùng bữa với Hạ Doanh Nghiên vào buổi trưa, Trang Tử Nguyên dành phần lớn thời gian khác để luyện tập. Hạ Doanh Nghiên cũng có thể cảm thấy lượng luyện tập của cậu ngày càng lớn, cũng thấy cậu mệt mỏi. Thường thì vào buổi tối, buổi tối call video với cô nói được vài câu, rồi ngủ thϊếp đi.

Cái này đối với Hạ Doanh Nghiên quá tốt, con chó nhỏ ngốc nghếch không còn sức lực làm ồn cô làm đề nữa, cũng bớt nhiều việc.

Mà Lâm Thích kể từ khi anh nói những điều khó hiểu với cô vào ngày hôm đó, cũng không có nói thêm bất cứ điều gì. Tin nhắn gửi cho anh còn bị bơ không đáp. Hai người thỉnh thoảng gặp nhau vẫn lạnh nhạt xa lánh như cũ, không có giao tiếp gì thêm.

Ban đầu cô còn lo lắng một hồi, nhưng sau đó cô thấy Lâm Thích vẫn thản nhiên, thờ ơ như chuyện ngày đó chưa từng xảy ra, cô cảm thấy một "đóa hoa cao lãnh" như Lâm Thích làm sao có thể để ý đến những chuyện vụn vặt này, huống chi còn rảnh rỗi đi tám chuyện, cho nên dù có bị anh biết cũng không làm to chuyện.

Còn những gì anh nói, coi như đầu óc anh nhất thời chập mạch đi.

Có lẽ học bá đều có những cử chỉ cùng hành động không giống người thường.

Giống như cô, cũng không phải không bình thường sao?

Nghĩ đến đây cô cũng không buồn nghĩ đi nghĩ lại.

Ngày 7 tháng 11

Hạ Doanh Nghiên thức dậy mở điện thoại ra, cô thấy ba mẹ đã gửi tin nhắn cho cô.

Khi bấm vào, đều là lời chúc mừng sinh nhật, ba cô nhắn vài câu không đau không ngứa, sau đó chuyển cho cô 5000 tệ. Còn mẹ thì thường xuyên gửi một đoạn văn tình cảm ướŧ áŧ, sau đó cũng chuyển cho cô 2000 tệ.

Hạ Doanh Nghiên không thèm xem, đó chẳng qua là sự thể hiện cảm giác tội lỗi áy náy của họ khi không thể ở bên cô trong ngày sinh nhật, có đôi khi là một vài lời yêu thương.

Cô dù sao cũng có thể đoán được, vì mấy năm nay sinh nhật này đều như thế.

Họ có ý thức được đây là sinh nhật lần thứ mười tám của cô hay không.

Cô ấn nhận cả hai lần chuyển tiền rồi nhắn cảm ơn, không còn thêm lời thừa thãi gì nữa.

Cũng không quan trọng, cô nghĩ. Ít nhất là về vật chất, cô chưa bao giờ thiếu, thế đã là rất tốt rồi.

Nếu không được tình yêu thương chân thật, thì có tiền chính là cái tốt nhất.

Tình yêu cùng tiền bạc, nếu có thể có được một trong hai, vậy nên bằng lòng. Vì mọi chuyện có bao giờ được vẹn toàn cả hai đâu?

Dù thế nào đi nữa, cô cũng đã lớn lên một cách an toàn, không gặp biến cố gì, và hôm nay cô sẽ là một người trưởng thành.

Thế là đủ.

Cô yên lặng ngồi trên giường, nhìn mặt trời mọc ngoài cửa sổ.

Lại là một buổi sáng ấm áp, nhưng hơi ấm này không thể sưởi ấm trái tim cô, bên trong chỉ là một mảnh vắng vẻ, lạnh lẽo lại trống rỗng.

Hôm nay là thứ bảy, trường sẽ học nửa buổi, buổi chiều và chủ nhật sẽ được nghỉ.

Hạ Doanh Nghiên cố tình đi ra ngoài sớm, đến tiệm mì yêu thích của cô và gọi một hoành thánh, topping thanh cua, một quả trứng chiên, củ cải và một phần nạm bò.

Bình thường cô không ăn bữa sáng thịnh soạn nhàn nhã như vậy, vì để tiết kiệm thời gian, cô đều tùy tiện mua hai cái bánh bao hấp hoặc cơm nắm để mang đi học.

Nhưng hôm nay là sinh nhật của cô, cô quyết định sẽ thưởng bản thân một chút, ngồi xuống chậm rãi ăn.

Khi đến trường, mọi thứ không khác gì ngày thường.

Cô hoàn thành việc tự học buổi sáng của mình như thường lệ, còn hai tiết học nữa là xong.

Đến tiết học thứ 3, điện thoại cô để trong cặp sách bỗng rung lên, lúc này giáo viên vật lý đang thảo luận về phương án giải một bài toán lớn nào đó với một bạn học trên bảng đen. Các bạn khác cũng đang bàn tán xôn xao, lớp học khá ồn ào nên tiếng điện thoại của cô rung không gây chú ý lắm.

Hạ Doanh Nghiên vội vàng rút điện thoại trong túi ra, trên màn hình là hai chứ Khương Tịnh - mẹ cô gọi

Cô tự nhiên cảm thấy phiền chán, bà ấy có khái niệm về thời gian không? Hay là nói quên mất cô còn đang học?

Cô dứt khoát tắt máy.

Khi tan học, cô mở điện thoại lên lần nữa thì thấy trên đó đã có hơn 20 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là Khương Tịnh.

Lại phát bệnh thần kinh gì nữa đây?

Cô mở WeChat lên thì thấy Khương Tịnh đã gửi một đoạn hội thoại.

Cô vô thức kháng cự không muốn nghe, nhưng sợ có chuyện gấp nên cắm tai nghe vào, rồi mở ra nghe.

Mở đầu là tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ, cô đã nghe đi nghe lại không biết bao nhiêu lần, không thể quen thuộc hơn, lập tức theo phản xạ muốn tháo tai nghe ra, chuyển giọng nói thành văn bản. Thế nhưng, trong một giây tiếp theo, cô nghe thấy âm thanh nghẹn ngào run rẩy của Khương Tịnh: "Nghiên Nghiên, mẹ phải làm sao đây, huhu, ba của con bên ngoài có tiểu tam! Còn có...."

"Huhu, con tiện nhân kia còn sinh cho ông ấy một đứa con trai.”

Bàn tay Hạ Doanh Nghiên đặt trên tai nghe đông cứng lại.

Giọng nói vẫn còn vang vọng.

"Sao ông ấy có thể như thế này? Mẹ con mình sau này thế nào đây? Nghiên Nghiên....!"

"Nghiên Nghiên, mẹ thật sự ..."

Âm thanh đột nhiên bị cắt đứt, Hạ Doanh Nghiên không thể nghe thêm được nữa.

Cô thất thần ngồi đó, chỉ cảm thấy đầu óc tê dại, cả cơ mặt cũng tê cứng.

Khương Tịnh vừa nói cái gì?

Hạ Gia Văn ở bên ngoài có tiểu tam? Còn sinh cho ông ta một đứa con trai?

Bà còn hỏi cô phải làm thế nào?

Làm thế nào là làm thế nào bây giờ...?

Hạ Doanh Nghiên đột nhiên cười lạnh.

Đây không phải chuyện sớm đã đoán ra rồi sao? Lúc trước không ngại làʍ t̠ìиɦ nhân, không nghĩ tới chính mình sớm muộn gì cũng bị một tiểu tam hớt tay trên sao?

Còn hỏi nên làm gì? Cô thì có thể làm gì?

Giờ muốn cô làm gì bây giờ?

Còn muốn cô khi còn bé, ôm cô đến chỗ làm của Hạ Gia Văn khóc rống? Muốn dằn mặt mấy người phụ nữ bên cạnh Hạ Gia Văn hay lại là muốn oánh lộn?

Giống như khi vợ chính thức của ông ấy đến cửa, còn gọi người đến đánh hội đồng, ôm cô ra chỗ khắc, rồi xắn tay áo bắt đầu cào cấu đánh bà đến chảy máu, lại không đến bệnh viện ngay lập tức, thay vào đó, lại chạy đến văn phòng của Hạ Gia Văn khóc lóc, kể lể cầu xin ông ấy vì con mà nghĩ?

Bà lại còn muốn lợi dụng cô để níu giữ lấy tình cảm của một tên đạo đức giả bạc tình bạc nghĩa như vậy sao?

Rất tiếc, xin lỗi nhé, cô không muốn phối hợp nữa.

Hạ Doanh Nghiên đưa tay lên day trán, mới nhận ra đầu ngón tay lạnh ngắt.

Cô không nhịn được lại chế nhạo, trong lòng thầm nguyền rủa một câu chửi thề.

Hôm nay là sinh nhật thứ mười tám của cô.

Con mẹ nó, đồ đàn ông khốn nạn.