Chương 17: Giống chó này

Editor: Dĩm

Trang Tử Nguyên gia nhập đội thể thao của trường rất suôn sẻ, hiệu trưởng vừa nghe thấy đã mau chóng tán thành, ông lập tức gọi điện thoại cho Trang Tử Nguyên, bàn bạc không lâu mà đôi bên đã đồng ý.

Sau khi Chu Ngọc Hoa biết được, cũng không có ý kiến phản đối.

Trước đây lúc Trang Tử Nguyên chuyển tới trường này, gia gia cậu ấy chỉ có yêu cầu nhỏ: Bình an suôn sẻ lấy được bằng tốt nghiệp của trường. Nhưng cô thân là giáo viên, không khỏi lo lắng cho tương lai của học sinh.

Tuy nhà cậu có tiền có thế, nhưng Chu Ngọc Hoa biết tình cảnh nhà cậu vô cùng phức tạp, chứ cũng chẳng chuyển trường cho cậu từ nơi xa ngàn dặm thế này. Làm thế nào mà đứa trẻ giống Trang Tử Nguyên có thể tồn tại trong cuộc sống phức tạp như vậy? Cậu phải làm gì để có được chỗ đứng trong xã hội?

Bây giờ cậu chỉ có duy nhất một con đường, Chu Ngọc Hoa vui mừng thay cậu.

Chuyện cuối cùng ấy đúng là niềm vui rất lớn.

Nhưng không lâu đã có người không vui—— một tuần sau, vì vết thương trên chân của Trang Tử Nguyên đã gần khỏi hẳn nên cậu bắt đầu tập huấn thể dục, nhưng lại bỏ dở vào ngày hôm sau.

Vừa bắt đầu cậu đã vui vẻ phấn chấn đi huấn luyện, ngày nào Trần Hạc Lâm cũng luyện cho cậu, sáng hôm sau tập huấn tận nửa ngày trời, lúc giờ trưa ăn cơm qua, Trần Hạc Lâm đi tìm cậu thì lại thấy gương mặt cậu không vui. Trần Hạc Lâm túm lấy cậu hệt con cún con kéo đến tận sân huấn luyện, dù có chạy thì cậu cũng không thể chuyển động được.

Tâm trí Trần Hạc Lâm mờ mịt, không rõ cậu bị sao, hỏi nửa ngày trời chẳng nói câu gì, cậu cứ thế gục mặt xuống đất.

Trần Hạc Lâm cảm thấy đau đầu.

Trang Tử Nguyên khi được khai quật vẫn xinh đẹp như xưa, đặc biệt sau khi biết được học lực của cậu toàn bị trứng ngỗng, nhưng thay vào đó lại có tài năng thiên bẩm của thể thao, tiếc nuối thay cho trước đây Lâm Thích không thể tham gia đội thể dục liền viên mãn, hắn ước ao đến nỗi ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng, cảm tạ thần linh.

Xem ra giờ, tặng ở đâu vậy, mẹ nó tiểu tổ tông chết tiệt!

Hắn nhớ tới danh sách dài lời chỉ dẫn của Chu Ngọc Hoa về việc phải thật nhẹ nhàng, kiên nhẫn và không bạo lực khi dẫn Trang Tử Nguyên đi, nghĩ tới lời cam kết của mình khi ấy, hắn vỗ ngực thề son sắt bảo đảm.

Vậy nên hắn lúc này phải hít sâu một hơi, nhắm chặt hai mắt, mặc niệm trong lòng: Cần bình tĩnh, cần kiên nhẫn, cần bình tĩnh, cần kiên nhẫn……

Hắn bày ra vẻ mặt dịu dàng nhất đời này, lấy sự kiên nhẫn nhất đời này, xách Trang Tử Nguyên sang sân bên cạnh, một già một trẻ ngồi xổm chỗ đó, muốn giao lưu tình cảm.

Trần Hạc Lâm hỏi: “Sao không tập luyện? Hôm qua không phải còn rất tốt sao?”

Trang Tử Nguyên buồn mặt không đáp.

Trần Hạc Lâm hòa hoãn nói lớn: “Có phải thấy lượng vận động quá lớn? Quá mệt mỏi? Cậu gia nhập muộn, chưa bao giờ trải nghiệm quá trình huấn luyện của hệ thống, cậu phải dành nhiều thời gian và sức lực hơn để bù lại……”

Trang Tử Nguyên vẫn không phản ứng, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua khu dạy học bên kia.

Trần Hạc Lâm: “…… Nói thẳng đi, cậu có ý kiến với tôi đúng không?”

Trang Tử Nguyên lắc lắc đầu.

Sự kiên nhẫn của Trần Hạc Lâm đã tới cực hạn “Mẹ nó, cậu thế này là sao? A? Ông nội của tôi à, đừng dong dong mấy chuyện nhỏ nhặt này nữa!”

Trang Tử Nguyên ngồi xổm xong trầm mặc lúc lâu, vẻ mặt buồn bực nói: “Em muốn trở về……”

“Trở về? Trở về đâu cơ?” Trần Hạc Lâm khó hiểu hỏi.

“Về lớp học.” Trang Tử Nguyên lại nhìn sang khu dạy học bên kia.

Trần Hạc Lâm vừa nghe, cho rằng cậu đang ngại tập huấn mệt mỏi, không ăn hết được nỗi khổ cực này, hắn buồn bực nói: “Giờ cậu về lớp để làm gì? Quậy sao?”

“Em không quậy, em quay về học.” Trang Tử Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm nói.

“……” Trần Hạc Lâm cuống lên, gương mặt đột nhiên biến sắc: “Em lặp lại lần nữa, em quay về làm gì?”

“Học hành.”

Trần Hạc Lâm nở nụ cười tức giận, kỳ dị nói: “Vậy sao? Tôi lôi cậu đi tập luyện chắc đã khiến cậu chậm trễ cho việc thi Thanh Hoa Bắc Đại nhỉ!”

Trang Tử Nguyên lắc đầu: “Em không thi Thanh Hoa Bắc Đại.”

Trần Hạc Lâm: “Ồ, không thi Thanh Hoa Bắc Đại sao? Không thích hở?”

Trang Tử Nguyên không hiểu hàm ý châm chọc của hắn, chỉ lắc đầu không đáp.

Trần Hạc Lâm bồn chồn xua tay: “Được được được, giờ cậu phắn về học bài của mình đi! Mẹ nó tôi muốn xem xem cuối cùng thì cậu có thể làm được cái quái gì!”

Trang Tử Nguyên đứng dậy, ngừng lại, quay đầu nhìn Trần Hạc Lâm buồn bã nói: “Huấn luyện viên, đừng nói bậy.”

“……”

“Cút!!!”

“Vâng.”

Trang Tử Nguyên quay đầu, gương mặt lập tức rạng rỡ, không hề lưu luyến bước đến khu dạy học, đi bộ chưa được mấy bước cậu đã bắt đầu chạy.

“Hừ! Giống chó này!” Trần Hạc Lâm trừng mắt nhìn hình bóng của cậu, hắn vô cùng sốt ruột, tức giận đến nỗi gạt hàng rào sang một bên.