Chương 1
“Thích một người, khi không nhìn thấy người ấy, sẽ thấy nhớ, rất nhớ, khi nghĩ đến người ấy, ngực cũng sẽ tràn đầy cảm giác thỏa mãn, nghĩ đến nụ cười của người ấy, trong lòng cũng sẽ chứa đầy hình ảnh vui vẻ, nhưng khi đến lúc chia tay, lại cảm thấy trống rỗng cô đơn.”
Nghe xong những lời này, Tô Nhạc nghĩ rằng chính bản thân mình nhất định là thích Diệp Duy Chi, một người đàn ông cao lớn, vẫn luôn ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, tây trang đen cùng cà vạt, đột ngột ngồi trong cửa hàng đồ ngọt của cậu, người đàn ông ấy đúng 3 giờ chiều sẽ đến Sweet, chọn một phần Mousse Trà xanh và một ly Mocha, một mình ngồi ở góc bàn, tinh tế thưởng thức buổi trà chiều, không làm bất cứ chuyện gì khác, cũng không có ai ngồi cùng, khoảng chừng một tiếng sau, anh ta liền rời đi, ngoại trừ thể hiện tính lịch sự ở bên ngoài ra thì sẽ không nói thêm nửa lời nào khác.
Tô Nhạc đặc biệt chú ý tới người kia trong một lần không cẩn thận làm đổ cà phê lên người anh, lần đó, Tô Nhạc cho rằng mình chắc chắn xong đời rồi, bị mắng thì không nói làm gì, nhưng có khả năng sẽ bị xua đuổi, bởi vì người kia có thần sắc lạnh lùng, cả người đều mặc tây trang, bình thường nhìn vào đôi mắt người nọ, luôn luôn có một loại cảm giác như muốn gϊếŧ người lạnh như băng hiện lên, sau khi bị đổ cà phê vào người, anh ta vẫn không nói lời nào, nhìn Tô Nhạc hoảng hốt vội vàng giúp mình lau y phục, trong miệng lại không ngừng giải thích, ông chủ bên cạnh cũng đang không ngừng xin lỗi, cuối cùng người đó chỉ nói một câu “Không có gì”, nhìn thoáng qua Tô Nhạc rồi liền rời khỏi quán, Tô Nhạc thở dài một hơi, nhưng lại bị cái nhìn của người kia làm cho bối rối, ánh mắt vẫn lạnh lẽo như vậy, chỉ là không biết hiện hữu điều gì.
Bắt đầu từ lúc đó, Tô Nhạc liền để ý tới người đó, anh ta vẫn cứ duy trì thói quen cũ, rồi có một ngày, khi Tô Nhạc đem lên bánh và cà phê đến cho anh ta, lúc quay trở lại liền bị người kế bên đυ.ng đυ.ng cánh tay rồi nói:
– Ai chao, cậu biết không? Người mà cậu vừa bưng đồ lên đấy, chính là gay”.
Tô Nhạc hỏi vì sao cô ấy biết được.
– Anh ta là tổng tài của công ty bên cạnh, tên là Diệp Duy Chi, có người nói việc anh ta là gay đã bị bí mật công khai trong công ty của bọn họ, tiếc thật, tại sao đẹp trai như vậy mà là gay chứ?
Đường Ngữ đứng ở một bên lộ ra ánh mắt đầy thương tiếc, Diệp Duy Chi, Tô Nhạc trong lòng mặc niệm tên này, theo thói quen cắn cắn môi dưới, giống như muốn đem cái tên ấy khắc sâu trong lòng.
– Tô Nhạc, Tô Nhạc, sao lại đứng ngẩn ngơ ra vậy? – Tô Nhạc đang nghĩ ngợi liền thấy có cánh tay của ai đó lay động trước mặt, mau chóng phục hồi lại tinh thần.
– Cậu không phải đang để ý người ta đó chứ? – Đường Ngữ mập mờ nhìn thoáng qua Tô Nhạc.
– Không có, đừng đoán mò – Tô Nhạc nghe được sửng sốt, vội vàng giải thích.
– Cái này có gì đâu, bây giờ gay cũng không phải là chuyện gì to tát, bình thường mà, với lại người kia ưu tú như vậy, để ý anh ta cũng không có gì mất mặt – Cô dù bận nhưng vẫn ung dung nói.
Tô Nhạc bất đắc dĩ lắc đầu, không nhìn thấy được gương mặt đã thoáng đỏ lên của mình.
Chả nhẽ thực sự bị cô nàng nói trúng rồi, Tô Nhạc hằng ngày đúng 3 giờ trong lòng tràn đầy mong chờ Diệp Duy Chi sẽ đến, mỗi lần làm thật nhiều bánh Mousse Trà xanh, đề phòng Diệp Duy Chi trước khi tới bánh sẽ không bị bán hết.
“Đinh linh đinh linh….” Chuông cửa vang lên, Tô Nhạc ngẩng đầu liền thấy Diệp Duy Chi đi đến, vẫn mang trên mình trang phục của giới tinh anh trong xã hội, Tô Nhạc lần đầu tiên tỉ mỉ quan sát tướng mạo Diệp Duy Chi. Diệp Duy Chi rất cao, ít nhất cũng phải một mét tám mươi, dù thân hình có bị ẩn giấu dưới lớp tây trang tinh xảo nhưng vẫn cường tráng, mái tóc đen, khuôn mặt anh tuấn ôn nhã, đôi mắt màu đen thâm thúy, ánh mắt vẫn lạnh băng như vậy.
Chờ Tô Nhạc phục hồi lại tinh thần, Diệp Duy Chi đã ngồi ở vị trí quen thuộc, Tô Nhạc liền vội vàng đi tới.
– Tiên sinh, anh cần gì? – Tuy rằng rất quen, nhưng vẫn theo thông lệ hỏi một lần.
– Cậu giới thiệu cho tôi món điểm tâm mới đi.
Tô Nhạc đang muốn viết Bánh Mousse Trà xanh thì tay ngừng lại. Cái gì? Anh ấy, anh ấy muốn thay đổi khẩu vị, mà bản thân mình hôm nay còn làm bánh Mousse Trà xanh cho anh ấy, tuy không cam lòng thấy công sức của mình bị uổng phí nhưng cậu vẫn không quên công việc, vội vàng giới thiệu:
– Anh có thể thử món Tiramisu mới của chúng tôi có lớp kem phô mai ở phía trên, kết hợp với mùi vị thơm nồng của cà phê Espresso và rượu Brandy, rất được khách hàng ưa chuộng.
– Vậy cho tôi một phần Tiramisu.
– Được, nhưng nếu anh vẫn giống như trước đó dùng với cà phê Mocha thì sẽ không đúng vị, dùng với trà hoa quả có lẽ sẽ thích hợp hơn – Tô Nhạc nói mà không ý thức được bản thân đã bị bại lộ.
– Làm sao cậu biết tôi hay uống Mocha? – Trong đôi mắt của Diệp Duy Chi sinh ra một tia giảo hoạt.
– Cái kia…cái kia… – Tựa như đứa trẻ bị vạch trần bí mật, gương mặt Tô Nhạc nóng lên, cúi đầu không biết nói cái gì.
– Cậu giúp tôi chọn đi, cái gì cũng được – Thấy “đứa nhỏ” tay chân luống cuống, Diệp Duy Chi bỗng chốc nở nụ cười khó nhìn thấy, quả thực như một đứa trẻ, dễ đỏ mặt như vậy.
Tô Nhạc lúc này như nhận được thánh chỉ, trở lại quầy bánh, chuẩn bị cho Diệp Duy Chi món nào đó.
Sau khi chuẩn bị xong cũng không dám nhìn mặt Diệp Duy Chi nữa, chột dạ bưng đồ ăn xuống, nói tiếng “Mời anh dùng” liền bước đi.
Diệp Duy Chi ngắm nhìn bóng lưng của Tô Nhạc, nếm thử một miếng Tiramisu cùng với trà hoa quả, mùi vị không tệ. Đứa ngốc này, cũng chưa nói cho mình trà này tên gì. Diệp Duy Chi bất đắc dĩ nghĩ.
Chờ Tô Nhạc đi ra từ phòng bếp, Diệp Duy Chi cũng đã đi rồi, Tô Nhạc thất vọng thở dài một hơi, trong lòng vô cùng tiếc nuối, ngẫm nghĩ, lúc đó thay vì nói do anh ta là khách quen nên mới nhớ kỹ, lại trở nên như tâm tình của học sinh nữ bị nhìn thấu rồi xấu hổ, thật mất mặt, sau một hồi suy nghĩ, Tô Nhạc giật mình một chút, thật vất vả chờ đến giờ tan tầm, chào ông chủ một tiếng rồi chạy đến bệnh viện chăm sóc mẹ mình.
– A Nhạc, cháu đã đến rồi.
– Vâng, dì Lý, hôm nay dì vất vả rồi – Dì Lý là người mà cậu mời tới giúp đỡ mẹ, thân thể mẹ cậu mỗi ngày đều phải xoa bóp vài lần, không thì sẽ bị héo rút, đến bây giờ đã qua nửa năm.
– Ngày hôm nay bác sĩ nói chức năng cơ thể của mẹ cháu đều bình thường, cháu cũng đừng quá lo lắng, gần đây nhìn cháu vẫn gầy như vậy – Dì Lý đau lòng nhìn đứa nhỏ trước mắt này, ôi chao, số thật khổ, hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, mẹ thì bị tai nạn xe hôn mê bất tỉnh, nửa năm nay đều là nó ra ngoài kiếm tiền.
– Cháu đã biết, dì cứ về nhà trước đi, về đến nhà cho cháu gửi lời hỏi thăm tới chú Trương và Khả Lâm nhé – Tô Nhạc nhìn thấy ánh mắt của dì Lý, chỉ là cười cười an ủi.
– Ừ, dì đi trước, cháu cũng đừng ở lại muộn quá – Dì Lý cầm túi xách đi khỏi phòng bệnh.
Thấy cửa phòng đóng lại, Tô Nhạc kéo cái ghế qua, ngồi xuống bên cạnh giường, cầm tay mẹ.
– Mẹ, con nghĩ con thích một người, một người đàn ông, không biết khi mẹ tỉnh lại rồi có trách con không, nghe nói anh ấy là một người rất giỏi, lớn lên cũng rất đẹp trai. Nhưng khoảng cách giữa con và người đó quá xa vời, anh ấy chắc cũng sẽ không chú ý tới người như con, lớn lên không đẹp, cũng không ưu tú…. Nhưng mà mẹ, con thấy mình thích anh ấy thầm lặng cũng được, haha – Nói đến đây cậu nhỏ Tô Nhạc dụi dụi vào tay mẹ – giường kế bên không có ai, tính có thể lén leo lên để nằm bên cạnh với mẹ, nhưng mà con muốn trở lại làm bánh Ga-tô, ngày mai có hai người đặt hàng, sáng hôm sau làm thì không kịp, chỉ hi vọng sáng mai lúc con tới mẹ đã tỉnh lại – Nói xong Tô Nhạc sờ mặt mẹ mình, đặt ghế vào chỗ cũ rồi cũng rời khỏi phòng bệnh.
Ngồi xe buýt về đến nhà, đầu tiên là vào phòng khách mở máy tính, mở tiệm bánh online của mình lên, kiểm tra đơn đặt hàng, Tô Nhạc vội vàng rửa tay, mặc tạp dề, bắt đầu làm bánh.
Nhà Tô Nhạc không lớn, khoảng hơn ba mươi mét vuông, hai phòng ngủ, một phòng khách và một phòng bếp, mẹ cậu dùng hết tiền tích góp mua căn nhà này, sau khi mua xong hai người mới từ phòng trọ dọn vào, mới đến ở được vài ngày, thì mẹ cậu xảy ra tai nạn xe cộ.
Tô Nhạc nghiêm túc làm bánh, lần trước nghe ông chủ nói mở thêm một cửa hàng trên mạng, tuy rằng khổ cực, nhưng một tháng sau thu nhập thật sự tăng lên không ít, không những thêm được chi phí cho mẹ ở bệnh viện, hơn nữa Tô Nhạc làm bánh khá ngon, hương vị cách phối nguyên vật liệu cũng không giống người khác, cho nên cửa hàng trên mạng rất được hoan nghênh, mỗi ngày luôn luôn nhận hơn 5 đơn đặt hàng.
“Đinh….” Lại có người mua mới, Tô Nhạc đặt xuống mẻ bánh Mousse dâu vừa làm, lau tay rồi chạy đến trước máy tính.
– Xin hỏi cậu có thể làm Tiramisu sao?
– Đương nhiên là được, ngày mai bạn có muốn lấy luôn không? – Tô Nhạc khẩn trương nhớ lại khuôn mặt tươi cười của ai đó.
– Tôi có thể hỏi nguyên liệu làm bánh được không?
– Đầu tiên là một lớp bánh sâm banh, một lớp hỗn hợp kem phô mai Mascarpone với trứng, bơ tươi và đường, cứ tiếp tục lặp lại, ở bên trên rắc một lớp bột ca cao thật mỏng, ăn bánh này cùng với một ly cà phê Brandy Espresso là đúng vị – Tô Nhạc lấy công thức đã sao chép ở cửa hàng ra giới thiệu.
– Được, cho tôi một phần.
– Sáu giờ tối mai có thể giao bánh được chứ? – Không có người giúp nên Tô Nhạc tự mình giao hàng, sáng sớm phải đưa bánh cho hai người khách trước rồi về đi làm, đơn hàng này chỉ có thể đưa lúc tan tầm mà thôi.
– Có thể, có cần phải trả tiền trước không?
– Không cần đâu, khi nào bạn nhận bánh rồi trả tiền luôn, bạn cho mình xin địa chỉ và số điện thoại, đến lúc đó mình sẽ liên lạc với bạn.
– Nhà XX khu XX tiểu khu C phòng 102 B thị, 152xxxx7564, tôi sẽ thông báo cho bảo vệ – Không đợi Tô Nhạc phản ứng, bên kia đã nói xong địa chỉ.
– Ừ, được rồi – Tô Nhạc ghi địa chỉ và số điện thoại vào mục ghi nhớ, rồi lại vào bếp tiếp tục làm bánh.
Ngoài cửa sổ trời đã tối, bóng dáng Tô Nhạc vẫn đang bận rộn trong phòng, mãi cho đến mười một giờ đêm, Tô Nhạc mới làm xong mọi thứ rồi đi ngủ.
Cảm nghĩ của tác giả: Chương một đúng là ngọt ngào ấm áp