Chương 4: Rối loạn

Thật đúng là xúi quẩy. Lý Trăn ở trước cửa thang máy nhẹ nhàng lắc lắc túi đồ trong tay làm nước mưa dính bên ngoài túi nilong văng xuống đất, giọt nước mưa ướt lạnh trên tóc theo gương mặt chảy dọc xuống cần cổ trắng nõn, anh nhấc tay đem túi đồ chuyển sang tay bên kia, vươn ngón tay bị quai túi xiết chặt đến in vết đỏ hồng ấn nút thang máy.

Trong nháy mắt khi cửa thang máy sắp đóng lại, một cái cánh tay cũng đồng dạng bị nước mưa làm ướt sũng giơ ra chặn lại cửa thang máy.

Lý Trăn trong lòng cả kinh, ngẩng đầu vừa thấy, hàng xóm mới của anh vai khoác balo cả người ướt dầm dề xuất hiện ở trước cửa thang máy.

Anh vội vàng lùi về mấy bước, vì cậu ta nhường ra một cái không gian rộng lớn, Lý Trăn cúi đầu nhìn chằm chằm túi đồ trong tay mình không nói gì.

Anh bây giờ không muốn lại cùng người hàng xóm mới này có một chút giao thoa nào.

Nhưng Trịnh Tình hiển nhiên cũng không định làm như ý nguyện của anh. Cậu ta đi vào thang máy, đứng sát ở bên cạnh người anh sau đó giơ tay ấn số tầng.

“Thật khéo. Anh đi mua đồ ăn à?”

Lý Trăn không thể nào lý giải được vì sao lúc ban đầu ở hai lần gặp mặt cậu ta đều đối với anh biểu hiện không nóng không lạnh, hiện giờ lại luôn là chủ động bắt chuyện với chính mình thật không thể hiểu được.

" Ừm."

Lý Trăn thấp giọng trả lời lấy lệ, anh vốn dĩ liền không quá biết cách cùng người khác giao lưu, huống chi Trịnh Tình còn từng trêu đùa quá phận với anh như vậy.

“Không nghĩ tới trời đột nhiên lại mưa, tôi cũng bị mưa xối ướt hết rồi.”

Nam nhân bên cạnh giơ tay lôi kéo áo thun dán sát trên người đã hoàn toàn bị nước mưa làm cho ướt sũng, lộ ra từng khối cơ bụng lấp lánh ánh nước đầy gợi cảm .

“A, thật là không may.”

Đặc biệt là còn đυ.ng phải cậu, Lý Trăn ở trong lòng thầm bổ sung. Anh im lặng không nói câu nào tới phản ứng câu nói của đối phương, giương mắt nhìn chằm chằm số tầng không ngừng nhảy lên.

“Mặt anh xảy ra chuyện gì?”

Trịnh Tình đột nhiên cúi người tới gần anh, đen đặc lông mày nhướng lên, thần sắc có chút trầm xuống.

“Nơi này, còn có nơi này.”

Cậu vươn ngón trỏ ở vị trí xương gò má cùng khóe miệng của Lý Trăn nhẹ điểm, Lý Trăn đề phòng lùi về phía sau né tránh đυ.ng chạm của Trịnh Tình, nhíu mày nghiêng mặt đi.

Thật là tuỳ tiện. Lý Trăn nghĩ thầm.

Trịnh Tình cũng nhìn đến thần sắc kháng cự của đối phương, sửng sốt một chút, theo sau đứng thẳng người nhìn về phía trước, khóe miệng gợi lên một cái trào phúng độ cong.

“Anh không nói tôi cũng biết.”

Cậu ta tạm dừng một lát rồi nói.

“Là chồng của anh đánh?”

Lý Trăn ở góc thang máy co lại bả vai nhẹ nhàng run rẩy, lạnh lẽo từ ướt đẫm quần áo thẩm thấu tiến vào làn da, ngữ khí chắc chắn của cậu ta làm anh cảm thấy nan kham.

Thật giống như mọi người ai cũng đã biết cuộc hôn nhân kia của anh đã lung lay sắp đổ, sinh hoạt khốn khổ bất hạnh của anh đã bị tàn nhẫn mang lên mặt bàn dâng lên cho người ta xem xét nghị luận.

Cửa thang máy vừa may ngay lúc này “Đinh” một tiếng mở ra, Lý Trăn nắm chặt túi mua hàng đôi môi run rẩy ý đồ chạy trối chết ra ngoài.

Không nghĩ tới nam nhân lại đột nhiên duỗi tay bắt lấy cánh tay lạnh lẽo của anh, Lý Trăn hoảng loạn giãy giụa.

“Cậu làm cái gì?!”

Trịnh Tình cũng không quan tâm đến tránh né của anh, cậu ta giơ lên bàn tay to kiềm chặt cánh tay mảnh khảnh của đối phương, đem người hàng xóm nhỏ bé yếu đuối một lần nữa kéo vào trong thang máy.

Lý Trăn trong lòng sợ hãi cực kỳ, khuôn mặt tái nhợt vì nan kham bất an nhanh chóng đỏ bừng lên, anh nổi điên muốn tránh thoát kiềm chế của cậu ta, thanh âm kêu ra khỏi miệng cũng đều trở lên bén nhọn vặn vẹo.

Nhưng Trịnh Tình làm như không thấy, hai bàn tay to đè lại bờ vai của Lý Trăn đem anh hung hăng đè ở trên vách thang máy, Lý Trăn không thể giãy giụa, chỉ có thể trơ mắt mà nhìn mặt đối phương cách anh càng ngày càng gần, tiếng tim đập trong nhỏ hẹp trong không gian tựa hồ đều có thể nghe được rõ ràng.

Trịnh Tình cúi xuống cao lớn thân mình, đem mặt dán sát vào bên gáy Lý Trăn. Người nam nhân xinh đẹp này bây giờ cả người đều ướt đẫm, áo ngắn tay rộng thùng thình màu cây đay xám nhạt dán sát ở trên người phác họa ra mảnh khảnh vòng eo, cậu không chút nghi ngờ chính mình một bàn tay là có thể ôm trọn eo nhỏ của đối phương.

Cặp mắt mở to với con ngươi như viên ngọc đen sáng bóng bởi vì sợ hãi mà thủy quang liễm diễm, giống như hàm chứa toàn bộ hơi ẩm ướt nóng ngày mưa, mí mắt hơi mỏng nhiễm nước mắt dần dần đỏ hồng, nhìn thế nào cũng là bộ dáng bị khi dễ tàn nhẫn.

Hai tay cậu nâng lên chống ở hai bên tai Lý Trăn, ngực cậu đè ép dán sát ngực của anh, khoảng cách quá gần làm hô hấp của cả hai đều nhè nhẹ từng đợt từng đợt đến triền miên ở bên nhau.

“Anh thật xinh đẹp."

Trịnh Tình cúi đầu ở hắn bên tai anh thở gấp, tiếng nói mất tiếng đầy ẩn nhẫn.

“Chồng anh đúng là thằng khốn có mắt không tròng.”

Lý Trăn bị nam nhân nói lời nói sát bên tai, nhiệt khí thở ra sau mỗi câu kí©h thí©ɧ đến lỗ tai anh nóng bừng, hô hấp không tự giác mà dồn dập lên. Lời thì thầm đầy ái muội giống như thần chú thôi tình, anh dần dần hãm sâu vào bẫy rập màu hồng phấn mà nam nhân bày ra, biết rõ là sai lầm lại vẫn là nhịn không được bị trêu chọc đến chân dần dần nhũn ra, đại não nổ tung.

Môi mỏng đạm sắc của nam nhân bồi hồi trên chóp mũi của anh, chỉ cần một cái ngẩng đầu, anh liền có thể cùng cậu ta không màng liêm sỉ mà môi răng giao triền.

Nhưng Lý Trăn không dám, anh sợ hãi lại chờ mong. Anh thật đúng là điên rồi.

“Hắn ta nɠɵạı ŧìиɧ phải không?”

Trịnh Tình bắt tay từ vách thang máy chậm rãi trượt xuống, trượt thẳng tới trên eo Lý Trăn, cậu ta cách một tầng hơi mỏng quần áo vuốt ve đầy tình sắc.

Lý Trăn hung hăng mà run rẩy lên, anh có thể cảm giác được nhiệt độ trong lòng bàn tay của cậu ta, xuyên thấu qua ướt lạnh áo sơmi truyền đến da thịt, mang theo một tầng nổi lên da gà bởi vì khẩn trương đầy kích động mà dựng lên .

Trong tay túi mua hàng rơi xuống trên mặt đất, phát ra một tiếng trầm vang, Lý Trăn lại vô tâm để ý tới, suy nghĩ của anh đã bị bàn tay ve vuốt cùng với nóng rực hô hấp hoàn toàn nắm chắc, anh sợ hãi rồi lại hưng phấn.

Ướŧ áŧ mà phiếm lạnh lẽo môi cuối cùng dán ở trên cổ bóng loáng mềm mại, Lý Trăn nhịn không được kêu lên một tiếng, anh nhắm mắt lại, cảm nhận được ngón tay của nam nhân sờ lên vết ứ thanh trên xương gò má, theo sau mềm nhẹ mà vuốt ve.

“Hắn ta nhìn qua chính là gã đàn ông như vậy. Hắn như thế nào có thể nhẫn tâm đánh anh? Hả?”

Lý Trăn hoàn toàn xụi lơ thân thể, lưng dựa vào vách tường thang máy lạnh lẽo nhưng anh lại khô nóng đến cơ hồ muốn hòa tan ở trong ngực nam nhân. Anh tự sa ngã mà vòng tay ôm chặt cổ Trịnh Tình, gương mặt đỏ bừng nóng bỏng liền dán chặt vào hình xăm bên cạnh.

Trịnh Tình cũng thuận thế đỉnh khai hai đùi khép chặt của Lý Trăn, cậu đem toàn bộ thân mình khảm ở trên thân thể mềm mại thơm ngào ngạt của hàng xóm xinh đẹp.

“Anh thơm quá.”

Nam nhân dán sát mũi vào tóc anh hít sâu một hơi, hai cánh tay cường tráng đầy cơ bắp gắt gao thít chặt vòng eo mảnh khảnh.

Lý Trăn ô ô yết yết mà khóc lóc, nước mắt đều cọ ở Trịnh Tình trên vai, anh không biết chính mình đã xảy ra chuyện gì, nhưng là sau nhiều năm bị bỏ qua như thế, cuối cùng anh lại lần nữa cảm giác được niềm hạnh phúc khi được người khác quý trọng là như thế nào.

Anh ủy khuất, bất an, nhưng lại cực kỳ hạnh phúc.

Người chồng nɠɵạı ŧìиɧ khi đối mặt với người đầu ấp tay gối đang khàn cả giọng vì đau khổ, còn có thể đúng lý hợp tình mà đối anh buông ra lời nhục nhã cùng động thủ đánh, những lời chửi bới nhục mạ cùng những vết thâm tím đau đớn này cũng đều không phải lần đầu tiên.

Anh đem nhân sinh quá đến hỏng bét.

Lý Trăn hiện tại cuối cùng có thể thoải mái khóc lớn.

Hàng xóm mới coi như trân bảo mà phủng mặt anh liếʍ hôn đi nước mắt ướt đẫm trên gò má xanh tím, sau khi triền miên nhiệt liệt đối diện hai mắt, lại không hẹn mà cùng dán sát về phía đối phương. Bọn họ bắt đầu điên cuồng mà hôn môi.

Phân không rõ là hô hấp của ai, hai thân thể đè ép lên nhau trầm trọng mà nóng rực dây dưa. Thanh âm nuốt nước miếng ở không gian an tĩnh thang máy tạo ra tiếng vọng đặc biệt vang dội đầy sắc tình, Lý Trăn xụi lơ thân thể bị nam nhân nửa ôm nửa bế lên, anh chỉ cần hơi hơi mở mắt ra là có thể nhìn đến cái này còn coi như xa lạ tuổi trẻ nam nhân nồng đậm lông mi.

Trịnh Tình bàn tay to vuốt ve cần cổ non mịn, Lý Trăn gian nan mà cao cao ngửa đầu, phun ra đầu lưỡi hồng hồng run rẩy tiếp thu nụ hôn mạnh bạo của nam nhân trẻ tuổi.

Nam nhân ướt nóng đầu lưỡi hung hãn ở trong miệng anh càn quét, đầu lưỡi câu lấy đầu lưỡi của anh nhẹ quét khıêυ khí©h. Nước bọt không nuốt kịp theo khóe miệng chảy xuống, Trịnh Tình cũng liền tạm thời rời khỏi khoang miệng, giống dính người đại cẩu liếʍ láp khóe miệng với vệt nước trong suốt của anh. Khi đầu lưỡi cậu ta đảo qua miệng vết thương ở khóe môi sẽ mang đến ngắn ngủi đau đớn, Lý Trăn ánh mắt mê ly chủ động vươn đỏ tươi đầu lưỡi hướng nam nhân đòi một cái triền miên tình sắc ướt hôn.

Trịnh Tình hô hấp chợt thô nặng lên, cậu nghiêng đầu đem đối phương mềm lưỡi ngậm vào trong miệng, hung hãn mà mυ"ŧ vào, hàm răng nhẹ nhàng ma cắn mềm mại mặt lưỡi.

Lý Trăn rụt lại đầu lưỡi không chịu nổi mà khóc nức nở, bờ môi mềm mại như thạch trái cây vội vàng đuổi về phía trước dán lên nam nhân môi mỏng. Trịnh Tình liền ngậm thịt đô đô môi dưới liếʍ mυ"ŧ gặm cắn, hạ thân đã cương cứng đứng lên cọ xát phần hông của anh, một chút một chút đưa đẩy về phía trước tràn ngập sắc tình mà đỉnh động.

Lý Trăn bị hôn đến đầu váng mắt hoa, cho dù thiếu oxy thở không nổi cũng không nghĩ cùng cậu tách ra.

Trịnh Tình động tác thô bạo mà dùng sức về phía trước đỉnh động eo hông, Lý Trăn hai chân mở rộng ra phát ra run, một cổ nhiệt lưu đột nhiên từ huyệt động bí ẩn sớm đã cơ khát đến khép mở dâng lên mà trào ra. Lỗ huyệt vừa mới phát lũ lụt kịch liệt mà run rẩy co rút.

Lý Trăn cảm thấy tay nam nhân bắt đầu dần dần trượt xuống dưới sờ soạng.

Rối loạn. Hết thảy đều rối loạn.