Chương 3: Người anh thơm quá

Từ hôm tắm nhờ đó không biết vô tình hay cố ý Lý Trăn ngẫu nhiên sẽ có thể cùng hàng xóm mới của anh chạm mặt.

Có khi sẽ là thời điểm chạng vạng anh mua đồ ăn trở về chạng, ở hàng lang đại sảnh cùng hàng xóm đang chuẩn bị ra ngoài đánh cái đối mặt.

Có lúc lại là lúc anh dậy sớm ra ngoài mua bữa sáng, cùng chàng trai khắp người đầy mồ hôi khả năng mới vừa chạy bộ trở về gặp thoáng qua.

Sau tối hôm đó Lý Trăn đã không lại cùng hàng xóm mới của mình nói chuyện với nhau quá. Mỗi ngày quay xung quanh việc nhà lặt vặt phiền muộn đầy rườm rà hỗn tạp, lại cùng cậu ta lơ đãng mà sát vai đi ngang qua nhau, anh lễ phép mà không vượt mức khẽ gật đầu với cậu ta, đó chính là giao thoa duy nhất giữa hai người bọn họ.

Anh thậm chí còn không biết tên của đối phương.

Trong đầu anh vẫn còn luôn nhớ tới lần đó trốn ở trong phòng vệ sinh khủng hoảng lại phóng đãng mà tự an ủi. Mỗi khi nghĩ đến chính mình lúc ấy dâʍ đãиɠ lại không biết xấu hổ tư thái, trong lòng áy náy đối với Dương Lập Tân liền phóng đại vô hạn.

Điểm này chột dạ làm anh mỗi khi đối mặt với khuôn mặt lãnh đạm của chồng mình liền hổ thẹn không dám ngẩng đầu, ngay cả khi ngẫu nhiên cùng hàng xóm tình cờ chạm mặt, biểu hiện trên mặt của Lý Trăn đều cực kỳ co quắp cùng quẫn bách.

Liền Trịnh Tình cũng phát hiện ra được điểm khác thường của Lý Trăn.

Cậu chuyển đến căn hộ này sắp được ba tuần, nhưng cơ hội cùng chủ nhân căn hộ cách vách chạm mặt cơ hội có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hàng xóm mới cậu cũng từng ngắn ngủi tiếp xúc quá, đó là ở thời điểm ngay sau hôm hắn chuyển đến nơi này.

Đó là một người con trai lớn lên thật xinh đẹp lại mảnh mai. Có lẽ không nên dùng từ xinh đẹp để hình dung một người đàn ông. Nhưng cho dù thế nào Trịnh Tình cũng thấy tại thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy mặt Lý Trăn liền cảm thấy anh ta xinh đẹp đến quá mức.

Cậu còn chưa từng bao giờ có thể gặp qua một người đàn ông nào có làn da tinh tế như thế trắng nõn mịn màng lại mang theo phấn hồng, ngũ quan của anh ta cũng nhu hòa thuận mắt, không quá phận diễm lệ cũng sẽ không có vẻ quá nhạt nhẽo.

Nhìn qua liền biết tính cách anh thẹn thùng an tĩnh, mỗi khi cùng chính mình đáp lời thì thấy thịt môi đỏ tươi đều ở run nhè nhẹ, thoạt nhìn giống như là bánh pudding dâu tây làm cho người nhìn thèm đến nhỏ dãi.

Trịnh Tình lúc ấy liền cứng. Ai bảo khẩu vị của cậu liền là bộ dáng này.

Mới đầu cậu cho rằng đối phương là một người đàn ông bình thường đã kết hôn, tuy nói là phi lễ chớ nhìn, nhưng ngày đó cậu xác thật thấy được trong phòng tắm có đồ dùng của phụ nữ nữ. Chính là chuyển đến lâu như thế rồi, cậu trước sau chưa từng nhìn thấy nữ chủ nhân của căn hộ cách vách, nhưng thật ra lại thi thoảng nhìn đến một người đàn ông khác từ trong nhà đi ra.

Buổi sáng hôm nay Trịnh Tình cũng vừa chạy bộ trở về, chính lúc vừa vặn gặp người đàn ông kia từ căn hộ cách vách mở cửa, mà hàng xóm xinh đẹp của cậu trên người đeo tạp dề từ trong nhà đuổi theo ra tới, trong miệng kêu “Ông xã” lại đem cặp da trong tay đưa đi lên.

Trịnh Tình lúc này mới minh bạch, căn hộ ở cách vách kỳ thật là một đôi đồng tính phu thê.

Thế là Trịnh Tình đối với hàng xóm xinh đẹp của chính mình càng cảm thấy hứng thú.

Một đôi vợ chồng đồng tính trong nhà cư nhiên lại tùy ý phóng băng vệ sinh cùng qυầи ɭóŧ bị kinh nguyệt nhiễm đỏ.

Cậu nhếch lên một bên khóe miệng cất bước hướng tới trước cửa nhà mình, trái phải hoạt động cần cổ có hình xăm quấn quanh.

Hàng xóm xinh đẹp nhát gan của cậu vừa nhấc đầu liền cùng chính mình tầm mắt chạm nhau. Quả nhiên đối phương trước sau như một co quắp ngượng ngùng, hoảng loạn nhanh chóng cúi đầu xuống.

Trịnh Tình khi đi ngang qua cửa nhà hàng xóm hai mắt vẫn còn gắt gao mà nhìn chằm chằm đối phương, chồng người hàng xóm xinh đẹp đã nhận ra sự tồn tại của cậu, hắn ta nhíu lại mày quay đầu nhìn.

Đến khi nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng vừa thấy liền không phải người lương thiện cùng với thân hình cao lớn cường tráng của Trịnh Tình, Dương Lập Tân lập tức sửng sốt một chút.

Trịnh Tình trước tiên mở miệng cùng hai vợ chồng hàng xóm chào hỏi.

“Buổi sáng tốt lành.”

Ánh mắt của Trịnh Tình lướt qua Dương Lập Tân, trắng trợn mà nóng bỏng nhìn chằm chằm vào Lý Trăn.

“Buổi sáng tốt lành.”

Dương Lập Tân thực mau điều chỉnh lại biểu tình, trên mặt nhanh chóng lộ ra một cái mỉm cười lễ phép lại khéo léo, cứ việc trong lòng hắn ta đối với người đàn ông trẻ tuổi nhìn qua giống như là lưu manh trước mặt thập phần khinh thường.

Lý Trăn đương nhiên cũng nhận ra tầm mắt trắng trợn của vị hàng xóm mới, nhưng có lẽ là bởi vì đã từng đối với khuôn mặt của cậu ta làm ra sự tình xấu xa bất kham như vậy, anh lại có tật giật mình rũ xuống đầu không dám nhìn lại đối phương.

Dương Lập Tân sau khi cùng anh tạm biệt thì nhanh chóng rời đi, nhưng hàng xóm mới vẫn còn ngừng ở tại chỗ không có chút ý định rời đi, cậu ta liền đứng ở đối diện chỉ cần anh duỗi tay là có thể đυ.ng tới, một cái không xa không gần khoảng cách làm trái tim của anh bang bang loạn nhảy.

Thật là điên rồi. Lý Trăn đỏ bừng một khuôn mặt quay đầu liền tưởng vào nhà đóng cửa lại.

Chính là lúc này hàng xóm trẻ tuổi đột nhiên gọi lại anh.

“Tên tôi là Trịnh Tình. Lần trước cảm ơn anh đã cho mượn nhà tắm.”

Khóe miệng cậu ta chính treo lên một tia như có như không ý cười, Lý Trăn bị ánh mắt ý vị thâm trường lại thẳng thắn nhiệt liệt của cậu ta nhìn chằm chằm, ngón tay trắng nõn nắm tạp dề của anh không ngừng buộc chặt.

“Không, không cần cảm tạ, chúng ta là, là hàng xóm.”

Anh nỗ lực khắc chế chính mình thanh âm không quá lắp bắp run rẩy.

Trịnh Tình nhìn bộ dáng bị kinh sợ của đối phương, cậu thầm nghĩ chính mình còn không có đối với anh ta làm cái gì đâu. Cậu từ trên cao nhìn xuống mà đánh giá người nam nhân xinh đẹp, ngoan ngoãn đứng ở trước mặt mình đang vặn xoắn tạp dề trên người, xem anh khẩn trương bất an mà không ngừng chớp hàng mi dài. Đối phương mặc rộng thùng thình quần áo ở nhà, trên cổ mảnh mai trắng nõn còn mơ hồ có nhìn thể thấy mạch máu màu xanh.

Thật con mẹ nó đẹp a. Trịnh Tình nghĩ thầm. Dươиɠ ѵậŧ của cậu đều phải ngạnh.

“Còn không biết tên anh là gì.”

Lý Trăn lúc này mới phản ứng lại, mềm mại oánh bạch vành tai đều nhiễm diễm lệ hồng.

“Lý Trăn, tôi tên là Lý Trăn.”

Anh trả lời cậu ta, động tác quẫn bách vụng về mà đối với chàng trai cao to trước mặt hơi hơi khom người.

“Ngày sau mong cậu chiếu cố nhiều hơn.”

Chỉ tiếc hàng xóm mới hoàn toàn không có chút phản ứng với thành ý giao hữu mà anh khẩn trương nói ra, ngược lại cậu ta lại nhìn chằm chằm vào khối da thịt trắng nõn lộ ra khi anh cúi người làm cổ áo rũ xuống.

Người hàng xóm xinh đẹp đã kết hôn trước mắt mỗi khi giơ tay khom lưng hay làm ra động tác rất nhỏ nào cũng đều mang theo một cổ không thể nói tới thanh hương, anh tựa như trái cây chín, phảng phất nhẹ nhàng cắn một chút là có thể nhấm nháp đến đầy đủ thơm ngọt nước quả phía trong.

Trịnh Tình nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết trên dưới lăn lộn.

“Trên người anh thơm quá.”

Lý Trăn cho rằng chính mình nghe lầm, từ trong miệng người đàn ông trẻ tuổi chưa gặp qua vài lần lại phun ra tuỳ tiện lời nói, tràn ngập ái muội tình sắc. Như vậy ái muội lời nói đối với hai người xa lạ vừa mới biết tên của đối phương tới nói như vậy là thập phần vô lễ, anh ngẩng đầu kinh ngạc mà trợn to hai mắt.

“Cậu nói cái gì?”

“Người anh thơm quá.”

Trịnh Tình hạ giọng lặp lại một lần, không thể phủ nhận, cậu ta cố tình phóng nhẹ thanh âm làm lời nói trở lên phi thường gợi cảm. Loại này lời nói tán tỉnh vô lễ lại hạ lưu đối với cậu ta tới nói tựa hồ nhẹ nhàng như không có gì, nhưng mà đối với Lý Trăn người nhiều năm qua sinh hoạt bình đạm không có gì lạ mà nói, không khác gì ném hòn đá lớn xuống mặt hồ tĩnh lặng, thô bạo mà quấy rầy mặt nước gió êm sóng lặng vốn có.

Gương mặt của anh nhanh chóng đỏ lên, máu toàn bộ dồn lên trên trán, bả vai cũng không chịu khống chế mà run rẩy, anh cảm thấy xấu hổ buồn bực, cũng cảm thấy tức giận.

Anh quả thực tưởng lớn tiếng trách cứ cậu ta vô lễ, mắng cậu ta cùng với vẻ bề ngoài giống nhau tùy ý phóng đãng lại không biết xấu hổ.

Nhưng khi giương mắt đối mặt với vẻ mặt trêu đùa của cậu ta, Lý Trăn vẫn là không thể tránh khỏi mà mặt đỏ tim đập.

Anh vì khoảnh khắc tâm động ngắn ngủi của chính mình cảm thấy tội lỗi.

Trịnh Tình rất có hứng thú mà khom lưng cúi sát vào Lý Trăn, đột nhiên kéo gần khoảng cách làm cậu có thể nhìn rõ ràng hơn biểu tình trên mặt Lý Trăn, như vậy xấu hổ và giận dữ, như vậy nan kham, anh gắt gao cắn hồng nhuận môi dưới, con ngươi đã hàm chứa một vũng ướŧ áŧ.

Nếu không phải phạm pháp, Trịnh Tình hiện tại liền tưởng lột ra quần Lý Trăn, tại đây không có một bóng người trong đại sảnh thao anh.

Tốt nhất có thể cắn đến đầṳ ѵú nhỏ, nhìn xem hai cái nho nhỏ nhô lên có phải hay không cũng giống môi của anh như vậy hồng như vậy nộn*.

*** nộn: non, màu sắc nhạt, chưa có kinh nghiệm.***

Còn muốn cưỡi ở trên người anh, từ trên cao nhìn xuống mà phiến hai cánh mông thịt trắng bóc, làm anh chỉ có thể nằm ở chính mình dưới thân làm tiểu cɧó ©áϊ của chính mình.

Trịnh Tình ở trong ảo tưởng của chính mình đã thao tới được người hàng xóm xinh đẹp dịu ngoan trước mắt.

Nhưng trong hiện thực hàng xóm của cậu lại là cúi đầu buồn bực mà chạy về nhà, sau đó rầm một tiếng đóng sầm lại cửa lớn.

Trịnh Tình không có chút nào tức giận xấu hổ mà nhún nhún vai, nhấc chân đi hướng chính mình cửa nhà. Sớm muộn gì cũng sẽ thao đến.

Cậu lại không vội.

Đến khi đẩy cửa vào nhà cậu mới nhớ tới chồng của hàng xóm vừa mới gặp qua, thế là phát ra một tiếng khinh thường cười nhạo.

Trịnh Tình giơ tay sờ sờ chính mình hầu kết. Kỳ thật cho dù cúi đầu xuống cậu cũng nhìn không thấy được hình xăm trên cổ mình, nhưng là lúc này Trịnh Tình lại cảm thấy hình xăm trên cổ có chút ngứa, chỉnh khối làn da đều bắt đầu nóng lên, thiêu đốt đến một lòng cậu cũng đều nóng bỏng lên.

Trịnh Tình vươn đầu lưỡi khẽ liếʍ khóe miệng.

Thật là đáng tiếc. Cậu tưởng.