Chương 6

Nhìn Tô Tử Yên nằm bất động trên giường lớn, hai mắt nhắm nghiền, bộ dáng yếu ớt vô cùng đáng thương. Tô Uyển Dư lại nhớ đến tên Lương Dực kia, chỉ muốn gϊếŧ chết cả nhà họ Lương cho hả giận. Rồi lại nhìn khóe miệng nàng chảy chút máu, nàng đã cắn lưỡi tự tử vì không muốn cho tên đàn ông kia đυ.ng vào người.

Hành động thiếu suy nghĩ này lại khiến Tô Uyển Dư vô cùng tức giận. Cô yêu Tô Tử Yên, yêu hơn bất kỳ thứ gì trên đời này, tại sao nàng lại có thể coi thường mạng sống của mình như vậy, khác nào coi thường nữ nhân cô đem lòng yêu thích.

"Tô tổng, cũng đã gần ba mươi phút đứng ở đây cũng không giải quyết được vấn đề. Hay là chúng ta đến sân bay đón nhị tiểu thư về, chừng nào đại tiểu thư tỉnh lại rồi chúng ta quay lại sau cũng chưa muộn."

Tô Uyển Dư quay lưng rời đi, nếu đứng đây lâu quá cô chỉ sợ sẽ không kìm chế được mà muốn tổn thương nàng.

Sân bay quốc tế.

Nhìn người con gái xinh đẹp cao đến gần mét bảy, đeo chiếc kính râm che đi nửa gương mặt. Từ thần thái, cử chỉ đều khiến bất kì chàng trai hoặc cô gái nào đi qua cũng phải ngược lại nhìn đầy ngưỡng mộ.

"Nhị tiểu thư, Tô tổng đến đón cô."

Tô An Niên nở nụ cười vui vẻ: "Mẹ."

Ánh mắt Tô An Niên nhìn về phía sau như tìm kiếm bóng dáng nào đó, khi phát hiện ra hôm nay chỉ có cô, trợ lý Lưu và đoàn người mặc của Tô thị thì có chút hụt hẫng. Không thấy bóng dáng hồn nhiên của chị gái ngày nào.

"Mẹ. Chị Tử Yên không đến đây sao?"

"Con bé cần nghỉ ngơi."

Tô An Niên có chút hụt hẫng, hơi cúi đầu nín lặng.

"Về rồi thì tốt, nghỉ ngơi đi rồi ngày mai theo Lưu Chu đến công ty làm việc."

Ngay cả khi Tô An Niên trở về Tô thị cũng không tìm thấy bóng dáng của Tô Tử Yên, cô ấy không biết chị gái của mình đã lớn đến chừng nào, sống có tốt hay không. Có nhớ mình hay không, nhưng hy vọng bao nhiêu thì cô ấy lại thất vọng và hụt hẫng đến bấy nhiêu.

Tô An Niên cau mày, chẳng lẽ nàng không biết hôm nay cô ấy về nước hay sao?

"Mẹ."

Nhìn bóng dáng dọa người như ma quỷ của Tô Uyển Dư bước vào, Tô Tử Yên khẽ cụp mí mắt tỏ vẻ đầy hối lỗi.

"Biết sai?"

Tô Tử Yên mím môi gật gật đầu, bộ dáng sụt sịt như sắp khóc đến nơi.

"Sai chỗ nào?"

"Con không nghe lời mẹ, lại dám tự mình đến văn phòng của giáo sư, suýt chút nữa là..."

"Còn gì nữa?"

"Về điểm số, đã không thành thật kéo thứ hạng của cả lớp bị rớt thê thảm."

Tô Uyển Dư vẫn nhìn chằm chằm Tô Tử Yên, dường như những câu trả lời hay những lời thành thật của nàng đều khiến cho cô không cảm thấy vui vẻ. Lại nhìn gương mặt ngơ ngác kia càng khiến cho Tô Uyển Dư thêm tức giận.

“Mẹ không hỏi em vấn đề này.”

Tô Tử Yên giật mình, tròn mắt nhìn cô: “Vậy... vậy thì mẹ muốn hỏi cái gì? Con tưởng là vấn đề này. Tội trạng con cũng đã thành thật hết rồi, còn chuyện gì nữa khiến mẹ không vui về con chứ?"

Tô Uyển Dư từng bước đến chầm chậm bên nàng, bàn tay không ngần ngại bóp chặt cằm Tô Tử Yên, ép nàng đối diện với mình.

"Chính là việc em dám cắn lưỡi tự tử. Tô Tử Yên, em nghe cho kĩ đây, cho dù em có xảy ra chuyện gì, cho dù chuyện đó có kinh khủng tới cỡ nào thì hãy luôn có niềm tin rằng mẹ chắc chắn sẽ đến cứu em.

Tuyệt đối không được cắn lưỡi tự tử, không được làm tổn thương bản thân mình. Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, mẹ cảnh cáo em về chuyện này, nếu còn tái phạm lần sau thì đừng có trách mẹ."

Tô Tử Yên có chút không hiểu, nhưng thấy cô tức giận như vậy cũng không dám ngang bướng mà nói gì thêm.

“Vâng.”

"Bé cưng, mau lại đây.”

Tô Uyển Dư cao ngạo, lạnh lùng như một nữ vương ngồi ở nơi cao nhìn xuống mà ra lệnh cho nàng, mệnh lệnh bắt buộc nàng phải phục tùng tuyệt đối.

Tô Tử Yên đối với những chuyện này dường như đã quen thuộc đến mức nhàm chán, nàng bước đến bên cạnh Tô Uyển Dư không kiêng dè chủ động ngồi lên đùi cô. Quay cả người về phía Tô Uyển Dư bộ dáng ám muội đến không thể ám muội hơn.

"Mẹ."

"Gọi tên tôi."

“Dư... Uyển Dư."

Tô Uyển Dư thỏa mãn nở nụ cười mê mẩn, mùi hương hoắc của thiếu nữ đang độ tuổi xuân sắc ngập tràn quanh chóp mũi.

Bàn tay hư hỏng không an phận vòng ngang qua thắt lưng Tô Tử Yên, rồi tiến dần vào trong, hành động này lại khiến Tô Tử Yên có chút hưởng thụ mà không hề bài xích.

"Bé cưng, em gầy đi có phải không?"

"Đâu có."

"Còn dám phủ nhận, rõ ràng là gầy đi. Chẳng lẽ mẹ chăm em không tốt sao? Hay đồ ăn nhà bếp nấu không hợp khẩu vị em?"