Chương 5

Quần áo nội y bên trong cũng từ từ được lộ ra, gã nở nụ cười da^ʍ tà cởi chiếc thắt lưng, khi tiếng khóa quần kêu xoẹt một tiếng. Tô Tử Yên bịt tai nhắm chặt mắt, khóc lớn.

Phùng Trạch Vĩ cùng Tô Uyển Dư bước vào theo sau là Lưu Chu và Lưu Phong. Vừa nhìn thấy cô gương mặt Lương Dực liền trở nên tái mét sợ hãi.

"Tô... Tô tổng.”

Tô Uyển Dư không quan tâm đến biểu cảm như con rùa rụt cổ của Lương Dực, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm nhìn vào thân hình nhỏ nhắn đang khóc sưng cả mắt, ngồi co rúm một chỗ.

Đáy lòng cô như có cơn sóng cuộn trào dữ dội, giây phút này cô chỉ muốn băm nhỏ tên đàn ông khốn kiếp kia.

"Yên Yên."

Cô khẽ gọi nhưng Tô Tử Yên vẫn chưa dám mở mắt, nàng sợ hãi nép vào một góc. Cô xoa nhẹ đầu nàng, lại nhìn thấy khỏe miệng nàng có chút máu chảy, đưa bàn tay đến lau miệng, ánh mắt đã không còn bình tĩnh được như trước. Nhìn nàng đầy phẫn nộ.

“Chết tiệt, em dám cắn lưỡi tự tử sao?"

"Để xem mẹ xử em thế nào."

"Tô Tử Yên mở mắt ra nhìn, có mẹ ở đây, em không việc gì phải sợ."

Nghe tiếng dọa nạt quen thuộc của Tô Uyển Dư, nàng như tìm được chiếc phao cứu sinh vội vàng ôm chầm lấy cổ cô khóc lóc.

“Huhu... xấu xa, sao giờ người mới đến, mẹ biết em sợ lắm không hức..."

Cảm nhận sự run rẩy của thân ảnh nhỏ bé trong lòng, Tô Uyển Dư vỗ vỗ nhẹ sống lưng rồi bế nàng lên. Những phần nhạy cảm trên cơ thể bị lộ ra nhanh chóng được chiếc áo vest của cô che lại.

Nhìn vào Lương Dực đang co quắp run rẩy dưới sàn, thái độ dịu dàng mềm mỏng của Tô Uyển Dư khi nãy liền biến mất. Trong ánh mắt tỏa ra hàn khí, chỉ toàn là sự lạnh lẽo.

"Là tay nào xé đồ của Yên Yên?"

"Tô tổng, xin hãy tha cho tôi. Tôi chưa có làm gì hết, chỉ là... chỉ là nhất thời hồ đồ. Không biết, không biết em nữ sinh này là người của cô."

"Nói, tay nào?" Tô Uyển Dư đã mất bình tĩnh.

Lương Dực không phải chưa từng nghe qua cô, chỉ là khi gặp ngoài đời lại không cách nào cưỡng lại sự sợ hãi đó, bàn tay béo múp bày ra trước mắt.

"Là là tay trái ạ."

Chỉ chờ gã dứt lời, một con dao từ đâu đã bay đến cắm thẳng vào mu bàn tay gã. Đau điếng vô cùng, máu cứ thế tuôn ra không ngừng cùng tiếng kêu rên thảm thiết, ngay cả hiệu trưởng Phùng Trạch Vĩ đứng đó cũng phải cảm thấy rùng mình.

"Là tay nào đánh Yên Yên?"

"Cô.."

Lương Dực đã sợ đến toát mồ hôi, quên cả cơn đau đớn từ mu bàn tay trái kết. Tiến đến chỗ Phùng Trạch Vĩ vứt hết sỉ diện cầu xin.

“Hiệu trưởng, Trạch Vĩ tôi xin cậu. Xin cậu hãy cứu tôi, hãy nói gì đó với Tô tổng... Tôi chỉ trót dại, tôi... tôi vẫn chưa làm gì hết."

Phùng Trạch Vĩ ngay cả gót giày cũng chẳng muốn dính tí máu tanh bẩn từ mu bàn tay trái của gã.

“Lương Dực, chỉ riêng việc chạm nhẹ vào vạt áo của học trò Tử Yên cũng đủ khiến cho cả sản nghiệp nhà anh chao đảo rồi. Đừng nói đến việc đánh đập, xé đồ rồi còn có hành vi đồϊ ҍạϊ .

Lần này cho dù anh chết, cả nhà anh cũng phải mang tiếng xấu rồi. Tính khí của Tô tổng chẳng lẽ anh còn không nghe nói, dễ dàng gì tha cho kẻ đã làm cô chướng mắt."

Lưu Chu thấy tình hình không ổn liền lên tiếng. “Tô tổng, hay là cô cứ lui đi trước. Tôi thấy đại tiểu thư đã hôn mê rồi, không nhanh đến bệnh viện chỉ sợ có chuyện. Ở đây cứ để tôi với Lưu Phong giải quyết."

Lưu Chu thật không muốn Tô Uyển Dư mất kiểm soát mà gϊếŧ người trong trường học, việc giải quyết xác chết và thu dọn hiện trường rất mất thời gian. Chưa kể đến nếu Phùng Trạch Vĩ mà biết được cô tiếp theo sẽ làm gì Lương Dực thì cũng không tốt chút nào.

Tô Uyển Dư bế Tô Tử Yên, để nàng thoải mái tựa đầu vào ngực mình. Nhìn thấy gương mặt trắng bệch của nàng thì gật đầu.

"Xử lý cho sạch sẽ."

"Tôi biết."

Bệnh viện trung tâm thành phố S được một phen dậy sóng, khi cô đích thân bế một cô gái vào bệnh viện. Những bác sĩ giỏi nhất được triệu tập lại, ai cũng thắc mắc và khó hiểu tại sao nàng chỉ là bị ngất do sợ hãi, cùng những vết thương không quá nghiêm trọng, mà lại phải nhờ đến những bác sĩ giỏi nhất.

Nhưng khi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của Tô Uyển Dư thì ai cũng hiểu lý do, không dám thở mạnh nhìn Tô Tử Yên. Cô gái nhỏ này chắc chắn không phải là nhân vật tầm thường.

"Tô tổng, tôi đã khám tổng quát cho cô gái này, vết thương ở trong miệng không quá nghiêm trọng. Không có vấn đề gì đáng phải lo ngại hết ạ."