Chương 46: Bất cứ ai muốn làm tổn thương cô ấy đều phải trả giá

Nói thật, Thi Lâm có chút sợ Ngôn Dịch Thừa. Trong mắt mọi người, anh ưu tú, đẹp trai nhưng cũng có tiếng lạnh lùng, vô tình. Trong công việc anh không hề khoan nhượng, muốn làm gì anh đều dùng tốc độ nhanh nhất quyết định mọi thứ.

Cũng nhờ anh mà công ty có thể vực dậy trong thời gian ngắn, trở thành một trong những công ty top 1, top 2 của Trung Quốc, thậm chí ở nước ngoài còn có chút danh tiếng, còn đang có xu hướng dần dần đi lên.

Một người đàn ông thành đạt như vậy, không có người phụ nữ nào không động tâm. Có rất nhiều phụ nữ đều đã từng ảo tưởng có thể là người đứng cạnh anh, các nhân viên nữ trong công ty cũng không ngoại lệ. Mặc dù biết khả năng gần như bằng không nhưng họ vẫn không nhịn được mà tưởng tượng.

Phụ nữ đều như vậy, họ muốn trở thành chìa khóa thay đổi đàn ông, muốn mình là độc nhất vô nhị.

Thi Lâm có tham vọng lớn, cho nên đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này. Ở công ty cô nỗ lực bày ra sự tài giỏi, trang điểm tỉ mỉ, mục đích vì muốn anh để ý đến mình.

Rốt cuộc có khả năng hay không thì phải thử mới biết.

Và, sự nỗ lực của cô đã có kết quả. Trong một thời gian ngắn, cô đã trở thành một nhân viên được cấp trên xem trọng, cho cô rất nhiều quyền lợi, mức lương cũng không ngừng tăng lên. Thậm chí nhiều người còn cho rằng qua một khoảng thời gian nữa Thi Lâm có thể sẽ thay thế vị trí của trưởng phòng.

Nhưng cô lại cảm thấy còn xa, mục tiêu của cô không chỉ là cái này.

Cô đã từng quan sát Quý Hiểu Dư, biết cô ta khác những cô gái khác, vẻ ngoài xinh đẹp, tính cách dịu dàng, đó là đối tượng được rất nhiều đàn ông yêu thích.

Vốn chỉ cảm thấy cô ta cũng chỉ là một cô gái khá ưa nhìn, làm việc rất nghiêm túc, căn bản không phải mối uy hϊếp lớn với cô.

Nhưng sau đó cô lại nhìn thấy Quý Hiểu Dư và Ngôn Dịch Thừa tiếp đãi khách hàng. Ngày hôm đó, cô ta mặc một chiếc áo sơ mi voan màu trắng, phác họa vòng eo tuyệt đẹp của mình. Dưới váy là đôi chân thon dài, làn da trắng nõn, mềm mại, thậm chí nhiều cô gái còn than thở.

Quý Hiểu Dư luôn bảo trì nụ cười như vậy, thỉnh thoảng lại nhìn lén Ngôn Dịch Thừa bên cạnh, trong ánh mắt tràn ngập sự thẹn thùng và ngưỡng mộ, Thi Lâm vừa thấy đã biết cô ta thích Ngôn Dịch Thừa.

Trong lòng đang muốn cười cô ta không biết tự lượng sức mình, giây tiếp theo cô đã thấy Quý Hiểu Dư quay đầu nhìn về phía khách hàng, Ngôn Dịch Thừa rũ mắt nhìn cô ta một cái, khóe miệng nở một nụ cười khó phát hiện.

Ánh mắt anh dịu dàng, Thi Lâm chưa từng thấy qua.

Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng cô dâng lên một loại cảm xúc.

Là ghen ghét, không cam lòng.

Lúc này nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt anh bình tĩnh, đôi mắt không có chút độ ấm, cứ như vậy ngồi nhìn cô.

Sự dịu dàng và kiên nhẫn của anh, toàn bộ đều cho người phụ nữ kia.

Lúc đối diện với ánh mắt của anh, Thi Lâm cảm thấy hơi lạnh, cô thừa nhận mình có chút hoảng.

“Có chuyện gì sao?” Ngôn Dịch Thừa nhìn người phụ nữ tái nhợt trước mặt, ngữ khí không chút phập phồng hỏi.

“Tôi…” Giọng nói Thi Lâm hơi khàn khàn, đột nhiên nhìn thấy đáy mắt anh hiện lên một loại cảm xúc, giống như…. Không kiên nhẫn…

Cô hít sâu một hơi, nắm chặt tay, lấy hết can đảm mở miệng: “Tôi muốn hỏi, sao tôi bị đuổi việc.”

Sau khi nói xong, cô nhìn thấy Ngôn Dịch Thừa cười, vẻ mặt ngẩn ra.

Anh đang cười, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, ngược lại lộ địch ý rõ ràng, cô không tin nổi, sợ hãi lùi lại một bước nhỏ.

Làm sao Ngôn Dịch Thừa không phát hiện động tác nhỏ này của cô ta, lạnh lùng nhìn cô ta.

“Trong lòng cô không phải rất rõ ràng sao?” Anh hơi ngả người ra sau, thờ ơ nói.

“Tôi…” Thi Lâm đột nhiên hiểu anh đang nói gì, nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, anh biết, anh biết tất cả.

Mọi hành động của cô anh đều biết, hoàn toàn lộ ra trước mặt anh, nói gì cũng vô dụng…

Nhìn thấy khuôn mặt xám xịt của Thi Lâm, lời nói của Ngôn Dịch Thừa lại không chút thương hại, thay vào đó giọng điệu anh càng lạnh nhạt hơn: “Tôi không cho phép có người ác ý trong công ty.”

“Nhất là nằm vào cô ấy, một lần…” Anh nhìn chằm chằm cô ta, chậm rãi nói: “Tôi cũng không bỏ qua.”

Thi Lâm mở to hai mắt, đôi môi tái nhợt phát run, cơ thể cứng đờ bước ra khỏi phòng làm việc của anh.

Cô thua, thua hoàn toàn.

Người đàn ông này yêu Quý Hiểu Dư bao nhiêu thì tàn nhẫn bấy nhiêu.

Vì cô, anh sẵn sàng làm mọi thứ chỉ để cô không chịu ấm ức.

Quý Hiểu Dư đi ra ngoài liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Thi Lâm đứng trên lối đi, theo bản năng sửng sốt, không biết nên nói gì.

Thi Lâm nhàn nhạt liếc cô một cái, tự giễu cười một chút rồi đi về phía thang máy.

Là cô ta… đã đánh giá thấp sức nặng của mình trong lòng anh. 【Lời này nói về Quý Hiểu Dư nha, lú vl】