Chương 45: Mọi thứ không diễn ra như cô nghĩ

Sáng sớm Quý Hiểu Dư đến công ty với tâm trạng thấp thỏm bất an, trước đó trong đầu cô có vô số kịch bản có thể xảy ra, có thể cô sẽ bị nữ nhân viên trong công ty bí mật ám sát, có thể bị hạ thuốc sổ vào cà phê, hoặc có thể cô sẽ bị nhốt trong nhà vệ sinh, có thể……

Ngay cả Ngôn Dịch Thừa khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô trong xe cũng cảm thấy buồn cười, cô ngốc này từ trước khi ra khỏi cửa đến bây giờ đều là biểu tình này, bất lực thở dài: “Em không làm biên kịch thật sự quá đáng tiếc.”

Quý Hiểu Dư chớp mắt, nghiêm túc nói: “Anh không biết phụ nữ đáng sợ đến mức nào đâu.”

“…”

Ngôn tổng tỏ vẻ không biết, nhưng anh đột nhiên nghĩ đến, có lẽ nam nhân viên trong cũng đang nghĩ đến những kế hoạch này?

Bọn họ có lẽ không dám, nhưng trong lòng nhất định đang rất ai oán.

Nghĩ vậy, anh không nhịn được sung sướиɠ cong môi, những người này chỉ có thể tiếc nuối.

Quý Hiểu Dư không phát hiện bạn trai nhà mình đang tự hào về bản thân, cô hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của riêng mình, sau đó không ngừng làm tốt công cuộc củng cố tâm lý cho bản thân, nghĩ nếu có chuyện gì xảy ra cũng đừng quá thương tâm.

Sau đó cô bước vào công ty với vẻ mặt bất an như sắp đặt chân vào chiến trường.

Kết quả… sự việc phát triển khác xa những gì cô tưởng tượng.

Phải nói là, hoàn toàn ngược lại.

Dọc theo đường đi cô vẫn gặp các đồng nghiệp như bình thường, còn mỉm cười với cô, thậm chí có một số người còn vô cùng tự nhiên nói chuyện với cô, cũng có một số người chúc mừng cô.

Điều khiến cô kinh ngạc nhất là những đồng nghiệp bình thường không tiếp xúc nhiều đột nhiên chủ động chào hỏi cô, thái độ thay đổi 180 độ, thậm chí còn cảm nhận được chút quan tâm từ bọn họ.

“Cẩn thận nghĩ lại cũng không có gì kỳ quái, có lẽ ngày thường các cô làm nhiều chuyện xấu, bây giờ sinh ra cảm giác tội lỗi.” Mấy đồng nghiệp có quan hệ khá tốt không cho là đúng, nói với cô: “Bây giờ cô đã là người của Ngôn tổng, ai dám động đến cô chính là động đến anh ấy.”

…Thì ra cô đã giành được kim bài miễn tử.

Mọi chuyện không diễn ra như suy nghĩ ban đầu, Quý Hiểu Dư không biết nên vui hay nên buồn, vì vậy miễn cưỡng đi vào văn phòng Ngôn Dịch Thừa.

Ngôn Dịch Thừa vừa nhấc mắt đã nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của cô, khóe miệng cong lên, vẫy tay với cô.

Quý Hiểu Dư thấy vậy liền ngoan ngoãn đi đến bên cạnh anh, chưa kịp phản ứng đã bị anh nhẹ nhàng kéo lại, giây sau liền bị anh ôm ngồi lên đùi.

Cô vươn tay nhẹ ôm lấy cổ anh, định nói gì đó nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Ngôn Dịch Thừa thấy vậy, ngón trỏ thon dài khıêυ khí©h cằm cô, hứng thú nhìn cô: “Đang suy nghĩ gì vậy?”

“Hừm…..” Cô đung đưa chân, bướng bỉnh dừng một chút, sau đó khẽ hỏi: “Có phải anh đã nói với mọi người chuyện gì không?”

“Nói gì?” Ngôn Dịch Thừa cười, hỏi ngược lại cô.

“Chỉ là… mọi người đều giống thường ngày, cũng không có ai bất mãn với em, có chút… ngạc nhiên…”Quý Hiểu Dư khẽ cau mày, luôn tự hỏi không biết có phải mình đang ở trong mộng không, sao mọi thứ lại có thể diễn ra suôn sẻ như vậy?

Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Ngôn Dịch Thừa thở dài một hơi, nhẹ búng trán cô: “Đồ ngốc, còn không nghĩ đến khả năng khác sao?”

Quý Hiểu Dư ngẩn ra, ngơ ngác nhìn anh: “Khả năng gì?”

Ngôn Dịch Thừa vươn tay ôm eo cô kéo lại gần anh, mùi hương độc đáo trên cơ thể cô lập tức xông vào mũi anh, lập tức mê hoặc anh.

“Có thể mọi người đều cảm thấy chúng ta rất xứng đôi, cho nên từ đáy lòng chúc phúc hai chúng ta.” Đáy mắt Ngôn Dịch Thừa có ý cười, duỗi tay véo má cô.

“Thật sao?” Quý Hiểu Dư có chút kinh ngạc, nhưng đột nhiên lại cảm thấy không phải không có lý, trầm tư một lúc, sau đó cười ngây ngốc.

Nhìn thấy nụ cười ngây thơ của cô, đôi mắt trong veo, tim Ngôn Dịch Thừa không nhịn được lỡ một nhịp, giây tiếp theo vươn tay đỡ mặt cô, sau đó hôn xuống.

Quý Hiểu Dư không ngờ anh sẽ đột ngột như vậy, sửng sốt một chút, lát sau khóe miệng khẽ cong lên, phối hợp mở miệng, để đầu lưỡi anh hoành hành trong miệng cô.

Nụ hôn của Ngôn Dịch Thừa rất nhẹ nhàng lại rất sâu, như muốn khiến miệng cô có hương vị của anh, không buông tha bất kỳ chỗ nào, thỉnh thoảng lại dùng đầu lưỡi liếʍ hàm trên của cô, tiếng thở dốc của hai người không ngừng phóng to bên tai.

Không bao lâu sau Quý Hiểu Dư bị nụ hôn của anh làm cả người mềm nhũn như vũng nước, yếu ớt dựa vào người anh, nhỏ giọng hừ nhẹ.

Hai người đang tận hưởng nụ hôn thì đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Quý Hiểu Dư bị tiếng vang này làm hoảng sợ, lập tức hoàn hồn, nhanh chóng nhảy xuống, sau đó sửa sang lại quần áo trên người, xấu hổ che đi gò má nóng bỏng, trong mắt còn mang theo chút quyến rũ.

“Đồ nhát gan.” Ngôn Dịch Thừa bị ngắt lời có chút không vui, nhưng nhìn đến dáng vẻ này của cô, tâm tình đột nhiên tốt hơn, không nhịn được giễu cợt cô.

Quý Hiểu Dư hừ một tiếng, cảm nhận được hormone trên người anh tiết ra vô cùng mạnh nên vội vàng cách xa anh một chút, sau đó hờn dỗi nhìn anh một cái, phát hiện tây trang trên người anh bị cô cọ có chút nhăn nhúm, nhanh chóng đi đến giúp anh sửa sang lại, không chờ anh kịp phản ứng, cô lại nhảy ra xa.

Ngôn Dịch Thừa cong môi, nhìn chằm chằm dáng vẻ thẹn thùng của cô một lúc, sau đó mới nhìn về phía cửa, hô một tiếng: “Vào đi.”

Vốn dĩ Sơ Chi đang có chút thẹn thùng nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đi vào thì lập tức sững sờ.

Người đi vào không phải ai khác, chính là Thi Lâm.

Sao cô ấy lại đến đây?

Sắc mặt Thi Lâm không tốt lắm, vừa bước vào đã nhìn thấy Quý Hiểu Dư đang kinh ngạc nhìn mình, trong lòng lại càng khó chịu, lại nhìn về phía Ngôn Dịch Thừa, chỉ thấy anh không nhìn mình mà từ đầu đến cuối đều đang nhìn Quý Hiểu Dư.

Là do cô ta nên bây giờ cô mới rơi vào hoàn cảnh này!

Ngôn Dịch Thừa duỗi tay gõ vào mặt, sau đó nhẹ giọng nói: “Hiểu Dư.”

Quý Hiểu Dư hoàn hồn, liếc mắt nhìn anh, biết anh có chuyện muốn nói riêng với Thi Lâm nên ngoan ngoãn gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Quý Hiểu Dư hoang mang cau mày, sau đó đi vào phòng của mình.

Nhưng, Ngôn Dịch Thừa tìm Thi Lâm muốn nói gì?