Chương 27: Muốn làm chút gì đó vì anh

Sáng hôm sau, Ngôn Dịch Thừa đến công ty, hành động vô cùng nhanh chóng, thậm chí không cho Đồng Nghị Hằng có thời gian giãy giụa. Tối hôm qua, ông ta nhận được một túi giấy đựng đầy những gì ông ta đã làm trong những năm gần đây, ngay lập tức ông ta liền biết bản thân xong rồi.

Theo một cách nói nào đó, số phận của ông ta hoàn toàn đã nằm trong tay Ngôn Dịch Thừa.

Đồng Nghị Hằng không ngờ anh lại tàn nhẫn như vậy, thậm chí còn không lưu tình. Bây giờ lựa chọn duy nhất của ông ta chính là ký tên, chấm dứt hợp đồng.

“Đồng tổng, bây giờ chúng ta không còn quan hệ gì, về sau tôi sẽ đi con đường của chính mình.” Ngôn Dịch Thừa ngồi ở bàn đàm phán, mặc dù trên mặt mang theo ý cười nhưng đáy mắt lại không có chút nhiệt độ nào.

Ngay lúc đó, Đồng Nghị Hằng đột nhiên nhận ra điều gì đó.

Kể từ lúc này, có lẽ Ngôn Dịch Thừa sẽ chính thức trở thành kẻ thù của ông ta.

Tin tức chấm dứt hợp đồng rầm rộ trên các phương tiện truyền thông. Tất cả mọi người đều bị sốc với tin tức đột ngột này, hơn nữa, lúc trước luôn có tin đồn Ngôn Dịch Thừa có thể sẽ kết hôn với thiên kim tiểu thư của tập đoàn Đổng Thị. Bây giờ hủy bỏ hợp đồng, điều đó cũng có nghĩa tin đồn này bị phá vỡ mà không cần làm sáng tỏ.

“Ngôn tổng, ngài có thể giải thích một chút vì sao ngài lại đột nhiên chấm dứt hợp đồng với một đối tác lâu năm không?”

“Là bởi vì quan hệ của hai công ty đổ vỡ sao?”

“Vậy hướng đi tiếp theo của quý công ty là gì?”

“Vậy xin hỏi…”

“Có tin đồn anh có quan hệ với thiên kim tiểu thư của Đồng Thị – Đồng Vũ Sam, thật vậy sao?”

Khi Ngôn Dịch Thừa xuất hiện trên sân khấu, lập tức ánh đèn flash không ngừng lóe lên, tất cả các phóng viên đều ùa lên, không ngừng đặt câu hỏi, cố gắng lấy được câu trả lời mà họ muốn biết nhất.

Ngay từ đầu Ngôn Dịch Thừa đều dùng câu trả lời đã định sẵn, không tiết lộ hay giải thích quá nhiều.

Giọng điệu của anh luôn vững vàng cho đến khi nghe được câu hỏi cuối cùng. Anh hơi nhăn mày, nhìn về phía máy quay của phóng viên đưa ra câu hỏi, trong nháy mắt toàn bộ các phóng viên ở đây đều im lặng.

Chỉ thấy ánh mắt Ngôn Dịch Thừa kiên định, cao giọng nói: “Tất cả những tin đồn của tôi và Đồng Vũ Sam ở bên ngoài đều không phải thật sự. Tôi đã có bạn gái, mong các vị không cần suy đoán tôi có quan hệ với ai.” Nói đến đây, anh lộ ra ý cười nhàn nhạt khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc. Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Ngôn Dịch Thừa cười.

“Bạn gái tôi rất dễ ghen, tôi không thích nhìn thấy cô ấy tức giận, buồn bã, còn phiền toái chắc các vị ai cũng hiểu.” Nói xong, anh nhàn nhạt lướt qua mọi người: “Cũng mong mọi người không cần cố tình đi điều tra thân phận của bạn gái tôi, đến thời gian thích hợp tôi sẽ công khai với mọi người. Nếu có bất kỳ phương tiện truyền thông nào quấy rầy đến cuộc sống của cô ấy, vậy xin vui lòng chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Hiện trường lập tức náo động, ánh mắt của tất cả các phóng viên đều đầy tò mò, mong muốn có thể hỏi thêm nhưng người liên quan lại không chút lưu luyến gì. Sau khi nói xong lời này, liền nghênh ngang rời đi.

Mà Quý Hiểu Dư ở nhà đợi anh về, buổi sáng khi thức dậy thì Ngôn Dịch Thừa đã đi làm, trên giường chỉ còn lại mùi hương thoang thoảng của anh.

Đương nhiên bên ngoài xảy ra chuyện gì cô đều không biết.

Cô ôm chăn bông ngẩn người nằm trên giường một lúc lâu, sau đó đứng dậy ăn bữa sáng anh đã chuẩn bị đặt ở bàn cạnh giường.

Sau khi ăn xong, cô xoa đầu, bấm mở tin tức, quả nhiên không ngoài dự đoán, trang nhất chính là chuyện hai công ty hủy hợp đồng, liên tiếp lướt thêm vài cái cũng là tin tức này. Tin tức đầu tiên là ảnh chụp Ngôn Dịch Thừa đang ngồi họp báo, trong ảnh anh không có một ý cười, trong mắt có một tia lạnh nhạt, anh vẫn bình tĩnh như cũ, dường như trước nay đều không có chuyện gì có thể khiến anh hoảng sợ.

Thật ra là có, nhưng Quý Hiểu Dư lại không biết.

Nhìn anh trong bức ảnh, Quý Hiểu Dư thất thần một lúc. Anh vẫn luôn đứng ở trên cao, luôn bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm. Dù trên người mang trách nhiệm nặng nề đến thế nào, anh cũng đều đứng thẳn lưng, làm bất cứ cái gì đều không chọn hướng đi bẩn thỉu, bất kì kẻ nào cũng không tìm ra tật xấu trên người anh.

Nhìn anh ưu tú như vậy, nhưng từ tận đáy lòng, Quý Hiểu Dư lại đau đớn.

Càng lên cao nhất định sẽ càng vất vả, anh lại chưa bao giờ nói ra những phiền não của mình, luôn cố chấp cô độc, cô hy vọng mình làm được tất cả những gì có thể để giúp đỡ anh.

Hy vọng sẽ nhìn thấy nhiều nụ cười trên khuôn mặt anh hơn.

Cô phải làm gì đó mới được, nghĩ đến đây, Quý Hiểu Dư quyết định xuống lầu, lập tức rời khỏi giường.