Chương 26: Dám động vào người của anh, đó là tìm chết

Quý Hiểu Dư tỉnh dậy vào lúc nửa đêm, khi mở mắt ra, cô lập tức cảm thấy cả người đau nhức, nhưng dường như cảm giác khó chịu đã giảm đi rất nhiều. Trong phòng bật đèn ngủ, cô nhìn chằm chằm lên trần nhà một lúc, sau đó cảm nhận được độ ấm từ tay phải truyền đến, cô chậm rãi quay đầu sang.

Chỉ thấy Ngôn Dịch Thừa ngồi ở mép giường, ghé vào đó mà ngủ, nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, dường như ngủ không ngon.

Cô theo bản năng muốn đưa tay trái ra giúp anh vuốt phẳng. Nhưng cô chỉ nhúc nhích một chút, Ngôn Dịch Thừa lập tức bừng tỉnh, anh mở đôi mắt đỏ ngầu ra, nhìn cô một lúc, sau đó mới hoàn hồn, nhanh chóng vươn người về phía trước, dùng mu bàn tay đặt lên trán cô: “Có vẻ đã hạ sốt rồi…”

Nói xong, anh nhìn về phía Quý Hiểu Dư, nhẹ giọng hỏi: “Em có chỗ nào không thoải mái không? Còn khó chịu không?”

Nhìn thấy dáng vẻ này của anh, Quý Hiểu Dư đau lòng muốn chết, hai mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng lắc đầu.

Nhưng Ngôn Dịch Thừa không hiểu vì sao cô lại khóc, còn tưởng cô vẫn không thoải mái, chỉ không nói ra, sự lo lắng hiện lên trong mắt anh: “Có phải còn chỗ nào không thoải mái không? Không sao, anh sẽ gọi Ôn ——”

“Dịch Thừa… Em không sao.” Cô nhanh chóng vươn tay nắm lấy tay anh, trên mặt nở một nụ cười nhàn nhạt, muốn anh yên tâm.

“Em chỉ muốn… ôm anh…” Sắc mặt cô vẫn tái nhợt, nhưng ánh mắt rất kiên định, muốn ngồi dậy.

Ngôn Dịch Thừa ngẩn ra, hiểu ý cô, ngay sau đó duỗi hai tay ra, ôm chặt cô vào lòng, ngửi mùi cơ thể cô: “Em thật là… Làm anh sợ muốn chết.”

Cảm nhận được độ ấm trên người anh, Quý Hiểu Dư nở nụ cười mãn nguyện, cứ thế vùi mặt vào ngực anh, lẳng lặng ôm anh, lát sau mới mở miệng nói: “Em cho rằng sẽ không được gặp lại anh nữa….”

“Đừng nói bậy.” Ngôn Dịch Thừa lập tức ngắt lời cô, hôn lên trán cô một cái, thái độ mạnh mẽ: “Em sẽ không sao, không được phép nói những lời này.”

Nghe thấy anh nói như vật, nước mắt ở đáy mắt của Quý Hiểu Dư suýt chút nữa rơi xuống, vội vàng gật đầu, cười nói được.

Sau khi ôm được một lúc, Ngôn Dịch Thành dịch ra, giúp cô đắp chăn bông: “Em đói không, anh vừa nấu chút cháo, em ăn một chút được không?” Cơ thể cô vẫn còn rất yếu, xem ra trong khoảng thời gian này anh phải tự mình xuống bếp, giúp cô bồi dưỡng cơ thể.

Thật ra Quý Hiểu Dư cũng không đói lắm, nhưng khi nghe thấy anh nấu cháo cho mình thì vẫn gật đầu đồng ý.

Ngôn Dịch Thừa lập tức đứng dậy đi xuống lầu, tay chân gọn gàng múc cháo đầy bát. Sau đó cẩn thận đỡ cô ngồi dậy, tự mình đút cho cô ăn.

Quý Hiểu Dư chậm rãi ăn từng miếng một, cảm thấy cơ thể dần trở nên ấm áp hơn, trong lòng cũng an tâm hơn.

“Sao cháo lại có thể nấu ngon như vậy.” Cô cười nhợt nhạt, ôm lấy bạn trai chất lượng nhà mình.

Nhưng Ngôn Dịch Thừa lại không cảm thấy mình tốt, thậm chí còn cảm thấy mình rất kém cỏi, cho cô nhiều lần bảo đảm như vậy, lại chưa lần nào làm tốt, cho nên anh phải bù đắp cho cô, vì Quý Hiểu Dư làm tất cả, anh đều nguyện ý.

Sau khi ăn no, Quý Hiểu Dư lại cảm thấy buồn ngủ, ôm chặt lấy Ngôn Dịch Thừa, dựa vào lòng ngực anh thϊếp đi.

Ngôn Dịch Thừa đặt cái bát lên mặt bàn, sau đó nằm xuống, kéo cô vào l*иg ngực.

Quý Hiểu Dư đột nhiên đến thứ gì đó, lẩm bẩm hỏi: “Dịch Thừa, lúc em được anh cứu lên, hình như em nghe thấy cái gì hủy hợp đồng… Đó là cái gì?”

Ngôn Dịch Thừa giúp cô đắp chăn lại, đơn giản lại trực tiếp trả lời: “Anh muốn hủy hợp đồng với tập đoàn Đổng Thị, ngày mai ở buổi họp báo anh sẽ nói rõ ràng.”

Quý Hiểu Dư mở mắt, ngước mắt lên nhìn anh.

Anh đã phát hiện điều này từ rất sớm, nhưng chỉ chậm chạp chưa động thủ. Móng vuốt của Đồng Nghị Hằng đã duỗi ra chạm đến anh mấy lần, nhưng cũng không nghiêm trọng quá nên anh một mắt nhắm một mắt mở cho qua. Bây giờ con cáo già này càng ngày càng ham ăn, trên tay anh có rất nhiều chứng cứ, đủ để đánh sập toàn bộ tập đoàn.

Hơn nữa, con gái ông ta hết lần này đến lần khác chạm đến giới hạn của anh. Vậy anh cũng không cần khách khí, nếu dám động đến người của anh, sau này tuyệt đối anh sẽ không thương xót.

Đồng Vũ Sam, sắp tới đừng nghĩ đến việc sẽ tiếp tục tồn tại trong giới giải trí.

Anh muốn cô ta tận mắt trải qua cảm giác tuyệt vọng này.

Vì đèn đã tắt, Quý Hiểu Dư không nhìn thấy sự lạnh lẽo trong mắt anh, ngoan ngoãn nép vào trong lòng anh cọ cọ, nhỏ giọng nói: “Dù anh làm gì, em đều sẽ ủng hộ anh.”