Chương 4

Sau khi xác định đối phương chỉ là người bình thường, Cảnh Ninh Manh mới bước ra từ trong màn mưa.

“Làm phiền cậu rồi.” Giọng nữ khàn khàn nói: “Tôi không sao, tất cả đều là máu của anh ấy, anh ấy bị trúng đạn, cần được phẫu thuật gấp. Ở đây có trang thiết bị dụng cụ y tế khẩn cấp không?”

“Vào đây đi, đặt anh ấy lên bàn phẫu thuật.”

Dù sao cũng không thể đứng nhìn người chết mà không cứu được.

Tông Lan muốn giúp đỡ một tay, không ngờ đối phương hoàn toàn không hiểu ý cậu mà cứ thế khiêng thẳng người kia vào trong.

Cậu xoa mũi: “Chờ chút, tôi đi chuẩn bị dụng cụ phẫu thuật.”

Nhìn bóng lưng áo blouse trắng khuất dạng, bờ lưng cứng đờ của Cảnh Ninh Manh cuối cùng cũng thả lỏng được một chút.

Nhưng không phải là cô hoàn toàn thả lỏng.

Ánh mắt cô lướt qua khắp phòng khám tồi tàn như chim ưng, từ đầu đến cuối không hề bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Đây là một phòng khám bệnh tâm thần.

Trên thực tế, nếu không phải bất đắc dĩ, Cảnh Ninh Manh cũng sẽ không chọn bước chân vào đây.

Khi vừa bước vào, cô chưa kịp nhận ra rằng, bàn phẫu thuật và phòng khách chỉ cách nhau một tấm rèm cửa cuốn tả tơi, bên trong đồ đạc điện tử đều đã rất cũ kỹ.

Đặc biệt là cái TV kia, nó thậm chí còn là loại lỗi thời cách đây hơn mười năm.

Đầu tiên, môi trường vô trùng ở đây không thể đảm bảo.

Nhưng trong trường hợp khẩn cấp thì đành phải chấp nhận, không thể yêu cầu quá nhiều.

Nơi bác sĩ trẻ tuổi kia vừa mới rời đi, dường như là một cầu thang u tối, không biết dẫn tới đâu, đường đi tối om không có đèn. Rất giống kiểu nhà ống cũ kỹ của những thế kỷ trước. Bất cứ lúc nào cũng có thể dựng máy quay phim kinh dị giật gân được luôn.

Cách đó không xa, trong bồn rửa bát có vài chiếc đĩa dơ bẩn đang xếp chồng ngổn ngang.

Ánh đèn lờ mờ chiếu xuống, dường như có một bóng đỏ huyền bí đang dâng lên.

Khi thoáng nhìn nơi đó, Cảnh Ninh Manh cảm giác như đang phải đối mặt với một kẻ thù đáng gờm, cô nhẹ nhàng vọt tới giống như mèo và dùng đầu ngón tay chạm vào chất lỏng đáng sợ trên đó.

"..."

Một lúc sau, cô chìm vào im lặng.

Cảm giác sền sệt này... là sốt cà chua chứ không phải máu.

“Chỉ mới thất bại một nhiệm vụ mà đã mất khả năng phân biệt cơ bản rồi sao?”

Cảnh Ninh Manh yên lặng tự kiểm điểm ở trong lòng, rồi nhanh chóng quay trở lại vị trí cũ.

Sau khi xác định phòng khám đầy nghi vấn này hiện tại không có mối đe dọa, cô bèn quay lại bên bàn phẫu thuật rồi nhấn vào tai nghe của mình.

“Gọi trung tâm chỉ huy, tôi là tổ trưởng tổ C - Cảnh Ninh Manh.”

“Nhiệm vụ chống lại giáo phái Lột Da thất bại, nhiệm vụ đang thực hiện đến giai đoạn hai thì bị phục kích tấn công, các thành viên trong nhóm đã tách khỏi nhau, một số thương vong tại chỗ, số còn lại không rõ tung tích.”

Nhìn người nằm trên bàn phẫu thuật đầy máu và chìm vào hôn mê, cô hít một hơi thật sâu: “Hiện tại tôi đang ở cùng thành viên số 4, anh ấy bị thương rất nặng, có thể sẽ nguy hiểm tính mạng.”

Giọng Cảnh Ninh Manh khàn khàn, như cát mài trên giấy: “Anh ấy sắp ngừng thở rồi...”

Trong thâm tâm cô hiểu rõ, từ khu trung tâm tiếp nhận ở thành phố Giang Châu đến đây sẽ phải mất tới vài chục phút dù có sử dụng tới trực thăng. Chưa tính lượt đi lượt về, sợ rằng số 4 sẽ không thể cầm cự nổi đến khi đó.

Chính vì nguyên nhân này, cô mới xông vào bệnh viện tâm thần với hy vọng còn nước còn tát.

Với tình trạng chảy máu quá nhiều như vậy, nếu không phải thể chất người biến dị tốt hơn thì e là đã chết giữa đường vì mất máu quá nhiều rồi.

Nghe được tiếng mưa dữ dội bên ngoài, Cảnh Ninh Manh hít một hơi sâu.

“Tôi đã tìm được môi trường y tế tạm thời, chuẩn bị tiến hành điều trị. Vị trí định vị vệ tinh đã có tọa độ cụ thể, yêu cầu trung tâm hỗ trợ nhanh chóng, báo cáo hết.”

...

Một bên khác, Tông Lan nhìn các dụng cụ phẫu thuật trước mặt, hơi có chút bối rối.

Rõ ràng trước khi mất trí nhớ mình là bác sĩ, nếu không thì đã không mở phòng khám ở đây.

Bác sĩ cũng có nhiều loại, mở phòng khám tâm thần, chắc chắn là bác sĩ tâm thần.

Nhờ mất trí nhớ, những ngày qua Tông Lan chỉ có thể dùng trí nhớ siêu phàm của mình để học lại một đống kiến thức cơ bản của bác sĩ tâm thần. Cậu có thể ngồi tư vấn tâm lý, kê đơn thuốc thông thường, nhưng yêu cầu cậu cầm dụng cụ phẫu thuật để thực hiện... Theo kế hoạch ban đầu, hôm nay cậu khử trùng dụng cụ phẫu thuật là để bắt một con chuột đem giải phẫu.

Giờ lại gặp phải một người sống sờ sờ.

"Ca phẫu thuật lấy đạn ra có vẻ không khó lắm nhỉ?" Cậu suy nghĩ trong lòng.

Mặc dù Tông Lan thực sự rất muốn kiếm một khoản tiền lớn từ bệnh nhân duy nhất trong bảy ngày qua, nhưng yêu cầu cậu đột ngột phẫu thuật cho một bệnh nhân hấp hối sắp chết, lương tâm vẫn hơi day dứt.

Mặc dù sau khi tỉnh dậy, cậu không tìm thấy giấy phép kinh doanh của mình trong phòng khám, từng nghi ngờ trước khi mất trí nhớ có phải mình điều hành phòng khám chui chuyên cấp giấy chứng nhận bệnh tâm thần giả hay không.

Nhưng trơ mắt nhìn một sinh mạng đang dần tan biến, bỏ mặc không cứu, dường như không tốt lắm.

Trên mạng đã nói, giúp đỡ người khác là quy tắc cơ bản của làm người.

Vì đã định phải học cách làm người, nên bước đi đầu tiên này cậu phải làm được.