Chương 16

Đường vắng vẻ không người, chỉ có tháp bạc lấp lánh ánh sáng mờ ảo từ phía xa.

Tháp bạc là biểu tượng sau khi "Đại Họa" xuất hiện, nghe nói từ bất cứ nơi nào trên Trái Đất cũng có thể nhìn thấy nó hiện lên trên đường chân trời, thậm chí có thể thay thế mặt trăng trong đêm tối không ánh sáng.

Những ngày này, Tông Lan chăm chỉ học hỏi, đã học được không ít mẹo vặt cuộc sống từ trên mạng.

Ví dụ như, rau củ tươi sẽ có ở siêu thị từ sáng sớm, rau củ hôm trước không bán hết sẽ được đóng gói giảm giá bán lẻ. Thịt chiều muộn ở chợ bán rẻ nhất, cơm hộp tối ở cửa hàng tiện lợi sẽ giảm giá.

Sau bảy ngày mất trí nhớ, Tông Lan nhìn đồ ăn trong tủ lạnh cạn dần, tính toán từng li từng tí, hàng ngày lo lắng về sinh kế.

Giờ cậu đã có tiền, định hôm nay mua luôn thức ăn cho cả tuần, nhét đầy tủ lạnh, tạo cho bản thân cảm giác hạnh phúc đơn giản nhất.

Bánh xe kêu lạch cạch đi đến cửa siêu thị.

Trước cửa siêu thị đã có số đông cụ già dậy sớm đi mua rau.

Bà cụ già thấy cậu cũng khá bất ngờ: “Chàng trai trẻ dậy sớm mua rau thế này, bây giờ còn ít thanh niên thức dậy sớm lắm.”

Tông Lan mỉm cười ngượng ngùng rồi cùng họ bước vào trong, nghe các bà chỉ dẫn mẹo mua hàng sáng sớm ở siêu thị, gửi giỏ ở cửa rồi đẩy xe đẩy nhỏ, vui vẻ bắt đầu chuyến mua sắm hôm nay.

Có lẽ do có tiền trong túi nên tâm trạng cũng tự tin hơn, không cần lựa chọn cẩn thận nữa, thấy gì cần là bỏ vào xe đẩy luôn.

Mười ngàn tuy không đủ để thay đổi trang thiết bị phòng khám, nhưng nếu dùng hết vào đồ ăn thì ít nhất cũng đủ dùng nửa năm.

"Cứ để dành một ít thịt hộp, lương khô để phòng trường hợp khẩn cấp, các loại mì ăn liền… Chọn một miếng thịt xông khói, nếu bình thường lười nấu cũng có thể ăn tạm qua bữa.”

Cậu đẩy xe đi lòng vòng hai vòng trong siêu thị, chất đống thành núi nhỏ. Xác nhận không bỏ sót gì mới quay đầu tìm vị trí quầy thu ngân.

Đúng lúc đó, điện thoại trong túi Tông Lan rung lên.

Cậu giật mình, lấy điện thoại ra.

Đây là lần đầu tiên có người gọi điện cho cậu kể từ khi mất trí nhớ.

Màn hình hiện số máy ẩn danh, trông giống cuộc gọi làm phiền.

Tông Lan bấm nút nghe.

Cậu không lên tiếng, mà đầy kỳ vọng chờ người bên kia nói trước.

Sau năm giây yên lặng, điện thoại bỗng vang lên một tiếng cười nhẹ.

Tiếng cười nhẹ và thấp, dường như ẩn chứa một nhịp điệu đặc biệt không thể diễn tả, khiến người nghe mê man như rơi vào mây.

Chàng trai tóc đen biến sắc, cắn rách đầu lưỡi mình.

Mùi rỉ sét lan tràn trong miệng khiến cậu tỉnh táo lại ngay lập tức.

"Em yêu à, em xóa số và chặn ngay thế, quyết đoán thật đấy."

Tông Lan: "... "

Xác định rồi, chính là cuộc gọi quấy rầy!

"Bây giờ cúp máy không phải là lựa chọn thông minh đâu."

Giọng nói không phân biệt giới tính từ đầu dây bên kia truyền tới, đầy ý cười và lười nhác: "Nếu tôi là em, tôi sẽ luôn cảnh giác và kiểm tra xung quanh."

"Em không thấy, nơi này hơi quá yên tĩnh sao?"

Nghe vậy, Tông Lan ngước mắt nhìn xung quanh.

Không biết từ lúc nào, siêu thị ồn ào náo nhiệt đột nhiên im bặt như bị tắt tiếng. Âm thanh trò chuyện sôi nổi của các cụ tranh nhau mua rau, tiếng nhân viên siêu thị quảng cáo mẫu mới, âm thanh ma sát khi di chuyển... tất cả đều biến mất.

Trong siêu thị rộng lớn, bốn phía nhìn quanh không thấy bóng người, chỉ có những kệ hàng xếp ngay ngắn, yên tĩnh đến đáng sợ.

"Thấy thì sao, mà không thấy thì có vấn đề gì?”

Tông Lan ngoảnh mặt đi, thong thả bỏ một gói mì ăn liền vào trong xe đẩy: “Không có người càng tốt, tôi đỡ phải trả tiền.”

Lướt mạng liên tục trong ngày đã giúp Tông Lan nâng cao khả năng đối đáp lên một tầm cao mới.

Tuy nhiên, khi đẩy xe đi đến góc đường tiếp theo, cậu thoáng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cậu dừng lại và lập tức lùi lại vài bước cùng với chiếc xe.

Không gian thoáng đãng của siêu thị cách đó không xa lúc này lại đông đúc vô cùng.

Tông Lan chỉ vừa nhô đầu ra, chúng đã nhanh chóng phát hiện, lần lượt quay đầu lại, động tác cứng nhắc, ngay cả từ xa cũng có thể nghe rõ tiếng xương quay lại chói tai.

“Là anh giở trò đúng không?” Tông Lan thầm chửi thề trong lòng, vội đẩy xe về một hướng khác.

“Sao lại thế chứ.”

Giọng nói đó vừa như cười mà vừa như không: “Sao tôi lại dám dạy em yêu làm chứ?”

Tông Lan đang muốn đáp trả, không ngờ ngay sau đó chỉ nghe thấy tiếng “Tút tút tút” báo bận trong điện thoại.

“Thứ gì không biết, mang thù thật đấy.”

Chàng trai tóc đen nắm chặt điện thoại trong tay rồi đứng đó trợn mắt.

Vì sự chậm trễ này mà đám người trong siêu thị đã phát hiện ra tung tích của cậu.

Ngay sau đó, một loạt tiếng bước chân hỗn loạn vang lên.

Âm thanh của vô số bước chân sắc nhọn chồng lên nhau gần như có thể xuyên thủng màng nhĩ của người khác.

Có nhân viên siêu thị mặc đồng phục, có bà cụ mặc quần áo sặc sỡ, cũng có ông cụ chắp hai tay sau lưng, thậm chí cả nhân viên dọn vệ sinh cầm chổi.

Sắc mặt họ đỏ bừng đến kỳ lạ, cổ đầy gân xanh, thở phì phò, tụ tập lại với nhau, nhãn cầu lồi ra, đôi mắt trợn trừng nhìn về phía Tông Lan. Nửa ngày sau, họ vung chân chạy về phía anh, cứ như đang diễn ra một cuộc marathon độc nhất vô nhị.

Nhìn thấy là biết không ổn rồi.