Chương 2

Bảy năm trôi qua, từ khi rời xa Cheer, Ann tìm về một vùng quê hẻo lánh để che lấp cuộc đời mình cũng như chôn giấu một tình yêu khắc cốt ghi tâm nhưng đã sớm rạn vỡ.

Ann an phận làm thư ký ở một công ty tư nhân nhỏ về lĩnh vực quần áo xuất khẩu. Buổi sáng làm việc ở công ty, tối về với ngôi nhà trọ nhỏ ọp ẹp mà mình thuê của một bà chủ tốt bụng.

Những ngày cuối tuần Ann làm nhân viên tình nguyện ở trung tâm bảo trợ xã hội. Nơi giúp đỡ và cưu mang trẻ em mồ côi, người già neo đơn không nơi nương tựa.

Số tiền lương ít ỏi Ann không dùng cho bản thân, trừ ra các khoảng tiền nhà và những nhu cầu cơ bản, Ann đều quyên góp cho trung tâm, giúp đỡ những mảnh đời bất hạnh hơn mình.

Đối với Ann, họ là người thân của mình.

Sống đơn giản, hiền lành Ann được mọi người xung quanh yêu mến. Nhưng về những chuyện ở quá khứ cô hầu như không hề chia sẻ với bất kỳ ai.

Nhiều lần có người thắc mắc hay muốn mai mối cho cô, cô đều tìm cách từ chối.

Ann thường nói "Cuộc sống của tôi như vậy đã rất hạnh phúc rồi!" rồi cô cười hiền, nụ cười như ánh trăng đêm rằm, không chói lóa rực rỡ mà hiền hòa ôn nhu, nhẹ nhàng đi vào lòng người, nụ cười làm cho ai nhìn thấy cũng phải mềm nhũn cả con tim.

Cuộc sống tưởng chừng có thể bình yên như vậy mà trôi qua đến cuối đời, cho đến một ngày nọ công ty của họ đột ngột bị người ta mua lấy. Có điều người chủ mới muốn giữ lại tất cả nhân sự và chế độ như cũ. Cho nên có thể nói biến động đổi dời này không ảnh hưởng gì tới nhân viên đang làm việc.

Một người không quan tâm thế sự như Ann lại cứ yên yên bình bình làm tốt công việc của mình. Cô cũng không quan tâm chủ mới là ai.

Một ngày thứ sáu, Ann vào công ty như thường lệ. Ngồi vào bàn làm việc lao chùi sơ qua một lần, khởi động máy tính, trong thời gian chờ đợi Ann nhìn xung quanh mới nhận thấy không khí văn phòng hôm nay có gì đó khác hẳn mọi ngày. Mọi người đều nhốn nháo, còn rộn rã bàn tán.

Không quá quan tâm, máy tính khởi động xong, Ann bắt đầu dán mắt vào máy tính với những con số loằng ngoằng chi chít. Bắt đầu công việc.

-Chị Ann! Chị có biết hôm nay chủ mới của chúng ta sẽ tới đây không. Mọi người đều tò mò muốn biết người đó mặt mũi trông như thế nào.

Yingtor người bạn đồng nghiệp của Ann, cũng coi Ann như là chị em thân thiết, từ ngoài chạy vào chống tay lên bàn Ann, đôi mắt sáng quắc hồ hởi, rõ ràng vừa hóng hớt chuyện ở đâu đó về.

- Ừ! Vậy sao.

Ann nhàn nhạc trả lời mà mắt thì không rời máy tính.

Thấy Ann thời ơ, Yingtor trề môi. Dù sao thì cũng quen tính chị quá rồi. Dù ngọc hoàng đại đế có giá lâm thì chị cũng không quan tâm đâu. Nói chi tới một con người cũng chỉ có tứ chi và đầu cổ, càng không phải động vật quý hiếm nên dĩ nhiên chị Ann sẽ không thèm để ý rồi. Nhưng mà Yingtor vẫn phấn khích nói tiếp.

- Em nghe thiên hạ đồn người đó tuổi trẻ tài cao, vừa mới đi du học về đã nắm trong tay khối gia sản triệu đô. Lại còn là con gái cưng chủ tịch tập đoàn lớn,là con một đó. Chặc chặc. Đúng là có những người sinh ra đã ngập thìa vàng.

Mắt Yingtor sáng long lanh khi nói tới tiền, thấy tiền sáng mắt câu nói không sai. Nuốt nước bọt cô tiếp

- Chưa hết, đã giàu lại còn rất xinh đẹp nữa đó chị!

Thật ra cái này cũng chỉ là lời đồn chứ cô cũng đã gặp người ta đâu. Yingtor nắm tay Ann lắc lắc thu hút sự của Ann.

-Uhm!

Chưa kịp bất mãn với thái độ thờ ơ vô bờ bến lần thứ 2 của bà chị già nhà mình, đã nghe bên ngoài xôn xao, chắc người đó đã tới. Cô phải ra đó xem xem mới được. Đi trễ thì chỗ tốt cũng không còn.

- Chị đợi đó nha, em sẽ ra xác minh rồi về nói cho chị biết!

Nói rồi Yingtor cong dò chạy ra ngoài nhanh chống mất hút trong đám đông. Thật ra từ chỗ của họ cũng có thể nhìn ra ngoài hành lang được mà, phải đi ngang văn phòng thì mới tới phòng của tổng giám đốc. Chỉ tại mọi người nô nức nên mới đổ ra tận cửa như vậy.

Ann ngước mặt lên khỏi màn hình nhìn theo Yingtor

- Em ấy nãy giờ nói về cái gì ấy nhỉ??.

Ann tập trung làm việc nên không mấy để ý xung quanh, lâu lâu chỉ ậm ừ lấy lệ vậy thôi. Đẩy cái kính trên sóng mũi lên một chút, Ann lại cúi mặt xuống làm việc.

Trong đám đông bên ngoài, một ánh mắt lạnh lùng vừa quét qua chỗ Ann.

Thứ 7 và chủ nhật hàng tuần Ann đều đến trung tâm bảo trợ xã hội. Nhưng hôm nay Ann phải tới bệnh viện hết ngày thứ 7 để chăm sóc Jay.

-Cô Ann! Cô tới rồi ạ.

-Phải. Con thấy hôm nay thế nào. Có khỏe hơn chưa?

-Con khỏe lắm ạ! Hi hi!

Ann xoa đầu Jay mà thấy lòng xót xa làm sao.

Jay-cậu bé 8 tuổi, một đứa trẻ mồ côi mà Ann đã chăm sóc 4 năm nay. Ann rất yêu thương thằng bé, nó rất ngoan và lanh lợi, lại còn ham học nữa.

Khoảng một tháng trước, tự nhiên Jay đổ bệnh rồi xanh xao dần, cho đến tuần trước thì đột ngột ngất xỉu trong lúc vui chơi cùng mọi người.

Sau khi kiểm tra, bác sĩ cho biết Jay bị hở van tim, phải sớm phẫu thuật mới giữ được tính mạng. Nhưng số tiền phẫu thuật quá lớn. Trung tâm không thể xoay sở nổi. Ann đang tìm mọi cách để giúp đỡ Jay. Cô tính sẽ xin cty cho mình ứng lương.

Ann từ bệnh viện về trung tâm bảo trợ để lấy đồ cho Jay. Cô vừa về lại thấy một đám người bước ra, trong đó có giám đốc trung tâm bảo trợ xã. Giám đốc lại đang tươi cười niềm nở với một người trong số những người nọ.

Hôm nay trung tâm có khách sao?? Chắc là người hảo tâm muốn tới quyên góp cho trung tâm.

Ann lầm lũi cúi đầu đi thẳng một đường của mình. Nhóm người kia và Ann đi hai hướng ngược nhau, họ đi ra còn cô đi vào và cách nhau một bởi khoảng sân ở giữa.

Trong một khắc lướt qua, Ann chợt khựng lại. Cô nghe trái tim mình đập thình thịch, nhịp đập này chỉ xuất hiện trước duy nhất một người....người đó là Cheer.

Vừa rồi....có phải vừa rồi .....Ann thấy Cheer không???

Bóng dáng đó rất quen, người cao gầy nhưng không phải mảnh mai, được vây lấy bởi những người xung quanh, nhưng vẫn nỗi vậy vì người đó cao hơn những người còn lại hẳn nữa cái đầu. Dù đã nhiều năm không nhìn thấy Cheer, nhưng........bóng hình của em đã khắc sâu trong tâm trí cô. Không thể nào quên được.

Ann quay phắt lại nhìn nhóm người đó, nhưng kia đã đi khuất sau cánh cửa. Ann nắm chặt tay....cô nửa muốn chạy theo để xem đó có phải là em không.....

Suốt 7 năm trời, từng ngày từng ngày cô đều muốn nhìn thấy em.

Nhưng Ann cũng không dám gặp em. Cô chạy đến nơi xa xôi hẻo lánh này để làm gì. Không phải là để tránh gặp Cheer hay sao?

Nếu gặp Cheer, em sẽ đối xử với mình như thế nào. Với một người đã rời bỏ em trong lúc em khổ sở nhất sau tất cả những lời thề nguyền yêu thương.

Biết đâu, bây giờ em đã có một người bên cạnh thương yêu. Một cuộc sống hạnh phúc. Đó không phải là những gì Ann mong muốn?

Mà.....Em cũng không thể nào xuất hiện ở đây được....một nơi xa xôi nghèo nàn..... Chỉ là người giống người mà thôi. Ann quyết định không nghĩ tới nữa, cô quay người bỏ đi.

Thứ hai, Ann đến công ty. Sau khi đến chỗ giám đốc xin được ứng trước lương để có tiền chữa trị cho Jay. Ann về bàn làm việc của mình. Cô ngồi thẫn thờ.

Việc gặp một vóc dáng giống Cheer lướt qua hôm đó ít nhiều cũng tác động đến Ann. Nó làm cho cảm giác nhớ thương dành cho Cheer khơi dậy. Như một cơn sóng, từng nhịp, từng nhịp đánh ập vào trái tim cô tê tái, rát buốt.

7 năm-2555 ngày. Ann không biết đã hết bao nhiêu đêm mình ngồi thu mình lại ở một góc phòng để khóc. Để nhớ về em, để tưởng tượng em giờ hạnh phúc như thế nào.

-Chị Ann! Chị làm gì mà thẫn thờ vậy?

Yingtor bàn kế bên đẩy ghế trượt qua cạnh Ann hỏi làm Ann giật mình rơi trở về thực tại.

-Hả? À, không có gì, chị đang suy nghĩ chút việc.

Yingtor cười hề hề với Ann, vẻ mặt háo sắc lộ ra, kề tay Ann nói nhỏ:

-Hí hí! Em có của quý cho chị xem nè! Sau này đừng có than phiền em không đối xử tốt với chị em.

Vừa nói Yingtor vừa lấy điện thoại ra, tay vuốt vuốt tìm gì đó:

-Chị đấy! Em biết là chị không quan tâm thế sự. Nhưng cũng phải biết người biết ta để sau này lỡ có đυ.ng nhau cũng biết mà chào hỏi. Đây đây....em có chụp hình bà tổng của chúng ta cho chị xem này.....

Ann xoay lưng rót cho mình ly nước, một tai vẫn nghe Yingtor nói. Yingtor kéo ghế Ann xoay lại, dí điện thoại tới trước mắt Ann.

Ann chậm rãi nhìn hình ảnh trong điện thoại......Ann phải nheo mắt nhìn mấy giây, vì hình chụp hơi xa.

Khi nhận ra người trong hình, tay Ann run run, ly nước suýt nữa bị cô làm đổ. Cũng nhờ Yingtor nhanh tay giữ lấy.

Ann lắp bắp:

-Người này là....là...tổng giám đốc.....chủ mới của chúng ta sao?

-Phải đó. Yingtor gật đầu xác nhận

-Có phải rất xinh đẹp hay không. Em nói thật nếu em mà yêu phụ nữ được thì không chừng đã yêu bà tổng mất rồi. À, mà phải gọi là cô tổng mới đúng chứ, cô ấy còn rất trẻ...Chặc chặc.....chắc không được 30 tuổi đâu nhỉ.

Yingtor sờ cầm suy đoán, không để ý sắc mặt Ann dần thay đổi. Bây giờ đã trắng bệch.

-Em có biết tên cô ấy không?

-Để coi nào....Cheer thì phải.....

Tinh thần Ann suy sụp hoàn toàn khi nghe cái tên này, tay chân lạnh ngắt. Yingtor lo lắng đỡ lấy cô.

-Chị Ann, chị có sao không? Chị thấy không khỏe ở đâu sao?

Ann xua tay, cô hơi chấn động một chút. Không thể nào chuyện như thế lại xảy ra. Nhưng nếu đúng là Cheer thì phải làm sao???

Từ khi nghe tin đó, Ann đã tự mình xác minh. Người ngồi trong căn phòng có chết Ann cũng không thể nhìn sai. Đúng là Cheer rồi!

Trống rỗng......hỗn loạn.....là tâm trạng Ann lúc này.

Cô chắc chắn là không thể xuất hiện trước mặt Cheer được. Ann phải rời khỏi đây. Nhưng mà....còn Jay thì phải làm sao......cô không thể bỏ mặt thằng bé.

Sau nhiều đêm suy nghĩ, Ann đã nộp đơn xin thôi việc lên phòng nhân sự. Không làm việc ở đây cũng có thể làm việc ở nơi khác kiếm tiền giúp Jay.

Nhưng Ann không thể nào xuất hiện trước mặt Cheer. Cô không muốn phá hỏng cuộc sống của Cheer hiện tại.

Hay là......không dám đối mặt với Cheer vì sợ sự lạnh lùng của Cheer, sợ em vì chuyện năm xưa mà ghét bỏ mình....Cho nên.... Ann lần nữa bỏ chạy.

Cầm tờ đơn xin thôi việc trên tay, Cheer cong môi cười khẩy sau đó vứt nó xuống bàn.

-Muốn thoát khỏi tôi sao? Đừng hòng. Chờ xem tôi sẽ đòi lại món nợ xưa như thế nào.

Cheer đã căn dặn phòng nhân sự, nếu Ann có yêu cầu gì đều phải thông báo cho cô.

Ra nước ngoài Cheer điên cuồng vừa học vừa kinh doanh. Với tài năng của mình và nguồn lực từ gia đình, chỉ trong vòng 4 năm cô đã có cho mình cơ nghiệp riêng. Đủ vững mạnh để không còn lệ thuộc vào gia đình.

Hai chữ gia đình.....Cheer đã đập nát nó từ 7 năm về trước rồi. Nếu không nhờ họ một phần thì cuộc đời đau khổ của cô có xảy ra không.

Tiếp theo ba năm Cheer liên tục tìm kiếm tin tức của người phụ nữ này.

Ann!!!!!

Cheer đã nói cái tên này cô sẽ không bao giờ quên. Cô sẽ trả thù.

Trả thù là cái phao giúp Cheer tồn tại suốt những năm tháng đó. Yêu càng nhiều, hận càng sâu.

Cuối cùng cũng tìm ra tin tức của Ann, Cheer lập tức trở về Thái Lan. Thực hiện khát vọng trả thù con người bội bạc.