Chương 12

Mỗi buổi sáng Ann đều thức rất sớm, đồng hồ sinh học của cô luôn đúng giờ cho dù cơ thể lúc đó đang khỏe mạnh hay mệt mỏi đều như vậy. Vì Ann phải làm bữa sáng cho Cheer, tiễn em đi làm, mà thật ra là nhìn em rời khỏi nhà. Mỗi này cô chỉ có hai lần được gặp em, buổi sáng lúc em đi làm và buổi tối lúc em về nhà. Cơ hội được gặp em đã ít như vậy thì Ann sao có thể phí phạm một lần, dù vì bất kỳ lý do nào đi nữa.

Ann đã thức, cô chưa mở mắt. Vì chuyện hôm qua bị té xuống hồ, cơ thể mệt mỏi rất nhiều và cảm giác lúc mình sắp chết ấy cô vẫn còn cảm nhận rất rõ. Cô sợ...sợ chứ...cảm giác cô đơn và lạnh lẽo khi một mình đi trong đường hầm tăm tối, không có định hướng, không tồn tại khái niệm....nó mông lung vô định. Nhưng chỉ cần nghĩ....cô đi rồi, em ở lại sẽ hạnh phúc, không còn kẻ phiền phức làm cho em chướng mắt là cô nữa, Ann lại dũng cảm bước đi.

Nhưng chính em đã kéo chị lại, đưa chị thoát ra khỏi đường hầm đó. Đưa chị trở lại với ánh dương rực rỡ, mỗi sớm bình minh sẽ dùng những tia nắng ấm áp của mình len lỏi qua ô cửa sổ hôn lên đôi má chị, sưởi ấm cho chị.

Chậm rãi hít một luồng không khí vào sâu trong buồng phổi như để cảm nhận sự tồn tại và lưu chuyển của những phân tử oxi vẫn tồn tại xung quanh chị mỗi ngày nhưng có bao giờ chị nghĩ tới nói. Chỉ khi gần như đánh mất rồi thì người ta mới biết sự tồn tại của nó và biết quý trọng.

Ann mở mắt.....mắt chị liền mở thật lớn, "á!!!"chị bụm miệng lại để không la lên vì giật hoảng hốt....chớp chớp mắt tới vài lần. Chuyện này, không phải chị bị hoa mắt đúng không? Cheer đang ôm chị ngủ. Ánh dương đang sưởi ấm chị đó là Cheer.

Cheer vẫn còn ngủ say. Ann cảm nhận hơi ấm của em....cô nhớ nó biết nhường nào....chỉ mong có thể mãi trong vòng tay em thế này thì tốt biết mấy. Ann rất muốn chạm vào gương mặt em, vuốt ve cái má phụng phịu mê ngủ kia-em biết lúc không cau có thì đáng yêu hơn không. Ann muốn hôn vào đôi môi ngọt ngào của em. Nhưng chị không dám......lỡ như em thức giấc sẽ tức giận thì sao. Hơn nữa, em đã có người yêu rồi....nhớ chưa......người ngự trị trong tim em có còn là chị nữa đâu. Được gần em như vậy là đã hạnh phúc rồi, còn đòi hỏi gì hơn.

Ann mím môi cười, nhìn em thêm một lúc chị mới từ từ xê dịch người để ra khỏi vòng tay em, tránh làm em thức giấc. Chị còn phải nấu bữa sáng cho em.

Cảm thấy người trong lòng mình rục rịch, Cheer khó chịu siết chặt vòng tay hơn kéo sát chị vào, lại còn gác chân qua ôm chị nữa. Cô đang ngủ ngon không muốn cái gối ôm ấm áp này chạy đi. Tối hôm qua ngủ muộn nên hôm muốn ngủ bù.

Ann nằm im thin thít không dám phát ra tiếng động nào, cũng không dám nhúc nhích nữa.

Một phút....hai phút....năm phút....rồi cơn buồn ngủ cũng ập tới, Ann ngủ lúc nào không hay.

Vυ" Han lên kiểm tra coi Ann dậy chưa và gọi cô ăn cháo rồi còn uống thuốc. Lúc mở cửa thì thấy cô bị Cheer chèn ép ở trên giường như vậy, bà không những không cứu giúp cô thoát thân mà còn lặng lẽ đóng cửa lại coi như mình chưa từng xuất hiện ở đó. Vừa đi bà vừa tủm tỉm tủm tỉm. Hazzzz!!!!! Hôm đó, Cheer cho người xây lan can xung quanh hồ bơi.

Những ngày tiếp theo mọi chuyện trở lại bình thường như trước khi Greeta xuất hiện. Ann cảm thấy thắc mắC từ khi cô tỉnh lại thì đã không thấy Greeta đâu, hỏi vυ" Han mới biết được vì chuyện mình bị té xuống hồ bơi mà Cheer như nổi điên đuổi cổ Greeta ra khỏi nhà lập tức, còn chút xíu nữa là bóp chết cô ả luôn rồi. Một cảm giác hạnh phúc len lỏi trong tim, nhưng nhiều hơn chị lại cảm thấy mình có lỗi. Có phải vì chị làm ảnh hưởng tình cảm của hai người không.

Thấy Ann đem mọi chuyện nhận là lỗi của mình mà buồn bã, vυ" Han an ủi hết lời mà Ann có chịu nghe đâu. Chẳng lẽ bắt bà nói quỵt toẹt ra là Cheer không yêu Greeta, nó chỉ đem cô ả về để chọc cô ghen. Nhưng bà sẽ không nói thay cho Cheer. Chuyện tình cảm phải để người trong cuộc tự giải quyết.

Những lời nói vô tình của vυ" Han tối hôm đó như đã nhắc nhở Cheer điều gì. Cheer mấy ngày nay đều suy nghĩ, cô nghĩ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra 7 năm về trước. Suy nghĩ về chị, suy nghĩ về mình, nghĩ về chuyện tình cảm của hai người và nghĩ đến những người có liên quan.

Càng nghĩ Cheer càng thấy mình lúc đó quá nóng nảy, đúng là cô chưa xem xét đúng sai mà đã khăng khăng tin lời người khác, oán trách hận thù chị suốt bao nhiêu năm nay. Chị khổ cô cũng khổ.

Theo lệnh của Cheer, thám tử đã điều tra tình hình tài chính của cty cha cô và tiêu dùng cá nhân của hai người vào thời điểm Ann bỏ đi vào bảy năm trước. Tất cả những khoản có liên quan đến tiền.

Không có khoảng tiền đột biến nào được chi ra vào thời gian đó. Vậy số tiền lớn mà họ nói chị đã nhận để rời bỏ cô thì sao??

Vò nát tập tài liệu trong tay, Cheer rời khỏi văn phòng.

Cửa chính bị đạp tung, cha mẹ Cheer ngồi ở phòng khách đều giật mình không biết chuyện gì xảy ra. Thấy Cheer bước vào, mẹ cô vui mừng bỏ vội tách trà xuống bàn, vội đến nỗi nước trong ly sóng sánh đổ ra ngoài.

Con gái của bà, đứa con gái duy nhất của bà, đứa con bà hết lòng hết dạ thương yêu, cuối cùng cũng chịu trở về nhà. Chỉ mới có 7 năm mà tóc bà đã bạc đi rất nhiều. Không bạc vì thời gian mà vì nhớ thương con gái và ân hận về việc năm xưa mình đã làm. Nếu như thời gian có thể quay trở lại lần nữa, bà sẽ không làm như vậy.

Cheer lạnh lùng bước tới trước mặt họ, ánh mắt cô hằng lên sự oán giận trách móc, cô quăng những thông tin mình có được lên bàn.

-Tại sao năm xưa lại gạt tôi. Tại sao lại chia rẽ tôi với chị ấy. Tôi khổ sở như vậy các người vui lắm sao.

Biết Cheer đã điều tra rõ chuyện năm xưa, họ không còn gì để chối cãi. Cũng không muốn chối cãi gì nữa, họ sẽ nhận tất cả lỗi lầm của mình chỉ cần Cheer tha thứ cho họ. Trở về bên cạnh họ lúc tuổi già. Họ sẽ bù đắp cho Cheer và cả Ann nữa.

Mẹ Cheer bước tới bên cạnh con gái, mắt bà đã rưng rưng; bà nắm lấy cánh tay Cheer

-Mẹ xin lỗi! Nếu mẹ biết mọi chuyện sẽ như ngày hôm nay thì mẹ đã không làm như vậy. Tất cả những gì cha mẹ làm lúc đó cũng là vì tốt cho con mà thôi. Con bỏ qua cho cha mẹ được không. Được không con.

-Cheer à! Cha mẹ chỉ có một mình con. Con cũng không thể trách chúng ta được. Bỏ qua chuyện cũ, con trở về cha sẽ giao tất cả cty cho con quản lý. Con muốn yêu ai, muốn lấy ai cha mẹ cũng sẽ không ngăn cấm.

-Ha Ha....tha thứ sao....các người nói nghe sao dễ quá.....tất cả những đau khổ mà tôi phải gánh chịu các người đền bù cho tôi được sao. Những đau khổ mà tôi gây ra cho chị các người có gánh thay được không. Thời gian có quay lại như lúc xưa được không. Các người trả lại cho tôi thời gian hạnh phúc của tôi với chị thì tôi sẽ tha thứ cho các người.

Cheer khóc sướt mướt khi nghĩ tới Ann. Lúc chị ra đi, cô đau lòng, cô hận chị nhưng cô còn có người thân bên cạnh, có bạn bè, có vυ" Han an ủi..... còn chị....chị đã phải đau lòng gấp bao nhiêu lần, chị chỉ một mình cô đơn chống chọi những ngày tháng đau khổ, chị không tiền- không người thân.

Khi gặp lại cô, cô lại xem thường chị, làm nhục chị, hành hạ đủ điều, để chị gánh chịu bao nhiêu đau khổ. Cô có xứng với tình yêu của chị dành cho cô không.

Cái gì mất đi cũng có thể tìm lại, nhưng thời gian qua đi thì không thể quay về được.

Vuốt mặt, lau đi những giọt nước mắt, Cheer bình tĩnh lại. Cô phải rời khỏi này, rời khỏi những con người đã gieo rắc đau khổ lên đầu cô. Cô phải đi tìm chị, xin lỗi chị và bù đắp cho chị.

-Hận các người, tôi không thể hận.....nhưng cả đời này tôi tuyệt đối không quên chuyện các người đã làm. Hãy coi như con gái của các người đã bị xe đυ.ng chết vào 7 năm trước rồi.

Nói rồi Cheer gỡ tay mẹ ra lạnh lùng bước đi. Đây cũng là lần cuối cùng cô bước vào ngôi nhà này.

Mẹ Cheer khóc lóc thảm thiết, bà xúc động đến nỗi không thể đứng vững, bà đổ sụp xuống đất kêu gào.

-Con à! Cheer à! Trở về đi con.....mẹ đã hối hận rồi.....

Cha Cheer bước tới đỡ lấy vai bà, ông không nói được lời nào.

Cheer đi thật nhanh về nhà, cô muốn lập tức đứng ở trước mặt chị, ôm chị thật chặt và nói trăm ngàn lần rằng "Em yêu chị......đồ ngốc nghếch.......em yêu chị........em xin lỗi.........tha lỗi cho em........" nước mắt Cheer đôi lúc lại rơi, nhưng là những giọt nước mắt của sự hạnh phúc. Chị không phản bội cô, chị vẫn luôn yêu cô.Những từ này được Cheer lập đi lập lại suốt cả quãng đường cô lái xe về nhà.

Vυ" Han ngạc nhiên khi thấy Cheer xuất hiện ở nhà giờ này, mới vừa đầu giờ chiều, trạng thái còn không được bình thường. Đi một lượt khắp nhà không thấy Ann đâu Cheer hỏi. Vυ" Han nói Chị đi mua nguyên liệu nấu ăn ở siêu thị bên kia đường. Cheer tức tốc chạy bộ ra đó.

Cheer dừng lại trước ngã tư, cô thấy chị đang ở bên kia đường, tay xách giỏ đầy rau củ. Cheer đứng ở bên này đường mỉm cười nhìn chị.

Người phụ nữ này sao có thể ngốc như vậy. Vì cô mà hi sinh lớn quá. Khi cô về, tìm chị để hành hạ chị cũng không nói tiếng nào. Bây giờ Cheer đã biết toàn bộ sự thật, cô sẽ bù đắp cho chị, sẽ yêu thương chị hết phần đời còn lại

Cheer hạnh phúc mỉm cười với chị.

Ha! Nhưng ông trời quả thật thích trêu người mà. Lúc chị đang qua đường, đột nhiên một chiếc xe vượt đèn đỏ, đâm thẳng về phía chị. Đồng tử của Cheer co rụt lại. Cô gào thật to để chị nghe thấy

- Chị Ann cẩn thận!!!!

KÉT....RẦM!!!!!....CHOANG!!!!!

Lời còn chưa dứt, chiếc xe đã không khống chế được tông thẳng vào người Ann. Tiếng đổ vỡ vang lên chói tai hòa trong tiếng la hét của mọi người xung quanh. Nhưng tất cả với Cheer giờ là một mảng trắng xóa. Chỉ có chị.......màu máu đỏ rực dần thấm đẫm toàn thân nổi bật trong bộ váy trắng tinh khiết.

Chị....bỏ cô mà đi rồi! Chưa có sự cho phép của cô.....mà chị đã dám bỏ đi rồi....

----

Ngày mai cất bước sang nhà mới

Ai đắp giùm em nắm mộ tình

Người yêu sao mãi xa xôi quá

Mây chiều ướp lạnh mảnh hồn trinh