Chương 9: Khôi phục ký ức

Trải qua thêm một lần chịt chịt nữa, nhưng Lục Du cũng không khá hơn lần trước là bao nhiêu.

Tỉnh dậy trong phòng của nhà người ta, còn làm loại chuyện đó đó, hắn cảm thấy xấu hổ muốn độn thổ luôn rồi.

Nhưng Chu Hứa Uyên so với hắn còn vô sỉ hơn rất nhiều, anh nhắm mắt làm ngơ trước ánh mắt chế nhạo của Bạch Ly, từ biệt cha mẹ Bạch một cách tự nhiên.

Về đến nhà, Lục Du bị Chu Hứa Uyên bế xuống xe.

Hắn thấy hơi xấu hổ, nhưng mà l*иg ngực Chu Hứa Uyên đem lại cho hắn cảm giác thoải mái lạ thường.

Dù sao cũng sắp thành chồng cũ rồi, ôm một chút cũng không có gì đâu nhỉ?

Ở một khía cạnh nào đó, Chu Hứa Uyên là người đàn ông tỉ mỉ, Lục Du được anh hầu hạ, tắm rửa sạch sẽ thân thể, cuối cùng thoải mái nằm trong bồn tắm.

Máy mát xa bắt đầu hoạt động, Lục Du đợi cho Chu Hứa Uyên đi ra ngoài mới sờ lên gáy của mình.

Tối hôm qua kỳ phát tình đến bất ngờ, khiến hắn không kịp chuẩn bị biện pháp tránh thai. Sau gáy có một dấu răng rất sâu, Lục Du cảm giác như trên người mình đều là mùi vị của Chu Hứa Uyên.

Không những bị đánh dấu, mà còn bị bắn vào. Sẽ mang thai nhỉ?

Lục Du cúi đầu xuống, nhìn cái bụng phẳng lì đang ngâm mình trong nước.

Nếu đã có con, thì có còn cần ly hôn không? Nếu ly hôn thì ai là người được nuôi con?

Không, không được nghĩ vậy, có lẽ hắn sẽ không dính bầu đâu nhỉ?

Giữa những lo lắng như vậy, Lục Du trải qua một tháng bình yên. Chu Hứa Uyên ngày nào cũng đi làm đúng giờ, không hề có điểm quá trớn.

Mà bởi vì vẫn chưa xác định được việc mang thai, nên Lục Du cũng không có nói đến chuyện ly hôn.

Điểm khác biệt duy nhất là Lục Du đã từ chối vô số lần muốn thân mật của Chu Húc Nguyên. Đem tổng giám đốc Chu kìm nén đến mức hai mắt xanh lè, tần suất tắm nước lạnh cũng tăng vọt.

Lục Du không hề bị lay động.

Ngày hôm nay, Chu Hứa Uyên về đến nhà, lại không thấy bóng người thường ngồi trên ghế sô pha.

Lục Du đi đâu rồi? Hắn cời áo khoác ra, bắt đầu lục soát từng phòng.

Trong phòng ngủ kéo rèm, một mảnh đen kịt.

Chu Hứa Uyên ngửi thấy mùi xông hương, anh chậm rãi đi vào.

Chỉ thấy trên giường lớn, lồi lên một cục nhỏ đang chùm chăn, có vài sợi tóc đen lộ ra.

Chu Hứa Uyên không có tùy tiện vén lên, mà ngồi ở mép giường.

"Cục cưng à." Anh lớn tiếng gọi Lục Du, "Làm sao vậy? Cứ bức bối như vậy không tốt cho thân thể, sẽ làm em ngày càng xấu đi."

Một lúc sau, giọng nói ấm ức của Lục Du từ dưới chăn truyền ra: “Chuyện đó không cần anh lo.”

"Vậy em đã ăn sáng chưa?" Chu Hứa Uyên nói sang chuyện khác, kỳ thật, anh biết Lục Du vẫn chưa ăn sáng. Thức ăn trong phòng ăn đã nguột ngắt, một miếng cũng không được đυ.ng tới.

"Anh thật phiền." Lục Du lần này rốt cục đem khuôn mặt đỏ bừng lộ ra, khóe mắt có hơi ẩm ướt, giống như đang lén lút làm chuyện gì xấu hổ dưới chăn.

Ánh mắt của Chu Hứa Uyên trong chốc lát bỗng trở nên nguy hiểm, nhưng lại rất nhanh trở về bình thường, nhanh đến mức tưởng chừng như việc vừa rồi chỉ là ảo giác.

Giọng anh nhẹ nhàng: “Vợ anh vừa làm chuyện gì xấu sao?”

"Anh nói gì đó!" Lục Du tức giận, nhưng sắc mặt và ánh mắt chột đã phản bội anh, "Không cho anh nói bậy!"

Thanh âm mềm nhũn, làm cho người nghe tê dại.

". . . Cho anh nhìn đi." Chu Hứa Uyên vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn, "Anh nhìn rồi mới biết em có nói dối hay không."

"Em sẽ không gạt anh!" Lục Du trong miệng không biết đang lầu bầu cái gì. Hắn thấy nóng, muốn đem chăn giở ra một ít, lộ ra khe hở lại để cho Chu Hứa Uyên bắt được.

Đó là một góc quần áo, trông quen quen.

"Đây là quần áo của anh sao?" Chu Hứa Uyên mặc dù hỏi, nhưng biểu tình trên mặt như đã khẳng định chắc nịch điều này rồi.

Anh cúi người xuống, dáng người to lớn cùng sức mạnh tuyệt đối mang tới cảm giác áp bách khiến cho Lục Du hoảng loạn.

"Cục cưng à, em là thỏ nhỏ hửm? Bởi vì mang thai, nên thỏ nhỏ phải dùng quần áo của anh làm ổ."

Lục Ngọc vô cùng xấu hổ, không khỏi bưng kín mặt lại: "Em không có..."

"Anh biết." Chu Hứa Uyên hôn vào lòng bàn tay Lục Du, "Tiểu Du là nam, cho nên sẽ không mang thai."

Lục Du bỏ bàn tay đang che mắt mình ra, nghẹn ngào nức nở: "Em, em là Omega, em có thể mang thai…”

Hắn nhìn tên "đầu sỏ" trước mặt, trong mắt tràn đầy tức giận, nhưng giọng nói lại ngọt nị như mật, như đang làm nũng vậy.

"Anh lúc đó, đánh dấu em, còn không đeo bao. Cho nên, cho nên em mới mang thai..."

Chu Hứa Uyên mới ý thức được Lục Du không phải đang vui đùa, hắn bị bệnh, cho nên tư tưởng và thế giới quan của hắn khác với người thường.

Lục Du bắt đầu khóc thút thít, "Em mang thai, anh còn ở bên ngoài cùng người khác ân ái, tên khốn khϊếp nhà anh..."

"Anh khi nào ở bên ngoài cùng người khác ân ái chứ?" Chu Hứa Uyên dở khóc dở cười, "Anh chỉ có một mình em thôi, từ đầu đến cuối không thay đổi."

"Vậy Bạch Ly thì sao?" Lục Du chất vấn, "Y không phải chính là bạch nguyệt quang trong lòng anh sao?"

Bạch Ly sao có thể là bạch nguyệt quang trong lòng của anh? Chu Hứa Uyên vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, liền cảm thấy buồn nôn.

Để chứng minh những gì mình nói, anh liền lấy điện thoại di động, gọi điện cho Bạch Ly.

Điện thoại reo hồi lâu mới nhấc máy, người đầu dây bên kia cũng không phải Bạch Ly mà là Đỗ Hạ.

"Alo? Uyên ca?" Đỗ Hạ giọng có chút khàn, "Anh gọi anh Ly có chuyện gì không?"

Chu Hứa Uyên quan sát vẻ mặt của Lục Du, cùng Đỗ Hạ nói chuyện vài câu, sau đó cúp điện thoại.

Lúc này, Lục Du vẫn còn chìm trong khϊếp sợ chưa thể định thần lại.

Bạch Ly cùng Đỗ Hạ vậy mà lại là một đôi? Vậy nội dung trong quyển "ABO" kia là sai?

Hắn đột nhiên cảm thấy đầu đau nhức, sắc mặt trắng bệch.

Chu Hứa Uyên bị hắn dọa sợ, đem cả người và chăn ôm vào lòng: "Tiểu Du, cục cưng à, em không sao chứ?"

Qua một lúc lâu, Lục Du mới cảm giác cơn đau đầu giảm bớt một ít.

Hắn ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt lo lắng của Chu Hứa Uyên.

"Tiểu Du?" Chu Hứa Uyên bỗng có cảm giác xa cách, anh thử dò hỏi một câu, "Em... em có phải hay không khỏi bệnh rồi?"

"Hừ!" Lục Du hừ lạnh một tiếng, người này lợi dụng thời gian thế giới quan của mình bị thay đổi, ăn nhiều thịt như vậy, còn để cho mình hiểu lầm đau lòng đến vậy...

"Anh, một tháng nữa không được bước chân lên giường!"

Lục Du kiêu ngạo hất hàm nói.

"!! !" Hiện tại đến phiên Chu Hứa Uyên ngơ ngác. Anh nhìn Lục Du, miệng mở ra, hồi lâu không nói được lời nào.

"Hay là, nửa tháng nhé?"

"Một tháng rưỡi!"

"Một tháng chỉ một tháng! Em mau ăn chút gì đi, buổi chiều chúng ta sẽ đến bác sĩ Từ kiểm tra lại. Đủng rồi, chúng ta cũng phải gọi cho ba em nữa."

...

Ngoài cửa sổ, chim hót hoa thơm. Có hai con bướm bay vào bên trong phòng, lượn lờ trên những bông hồng Damask tươi tắn.

Chúng quấn quít không rời, chỉ có những bông hồng vẫn đứng lặng yên, xinh đẹp rực rỡ.

.

Tác giả có lời muốn nói:

Kết thúc rồi.