Chương 8: Kỳ phát tình

Lục Du trải qua một ngày yên ổn, hết một buổi tối, lại thêm một buổi sáng. Chu Hứa Uyên cũng không hỏi gì đến, thật giống như chuyện kia không tồn tại vậy.

Hắn một mực duy trì bình tĩnh đến ngày thứ hai liền không chịu nổi nữa, lo âu bắt đầu lan tràn.

Vừa nghĩ tới bản thân phải tham dự buổi tiệc tối của Bạch Ly, nhìn y cùng Chu Hứa Uyên lần nữa yêu nhau, Lục Du liền cảm thấy trái tim thoáng run lên.

Hắn cảm thấy thật khó chịu, từ buổi sáng đã bắt đầu nghĩ đến buổi tiệc tối ấy, đến cả giấc ngủ trưa hằng ngày cũng bị phá vỡ.

Bởi vì buổi trưa ngủ không ngon giấc, Lục Du trông có chút mất tinh thần. Điều này làm cho Chu Hứa Uyên rất lo lắng, thậm chí anh còn muốn ở nhà nghỉ ngơi, không tham dự buổi tiệc tối nữa.

Nhưng Lục Du cự tuyệt, thà đau sớm còn hơn đau muộn, thay vì ở nhà chờ đợi, không bằng đi theo đúng cốt truyện mà hắn đã quen thuộc, còn có thể làm cho Lục Du có tự tin hơn để thay đổi số phận pháo hôi của mình.

Hắn diện một bộ vest trắng, là một cặp với đồ của Chu Hứa Uyên.

Hai người tài năng xuất chúng, dung mạo mỹ lệ cùng nhau xuất hiện trong bữa tiệc, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người. Mà điều này cũng khiến Lục Du cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Nhân vật chính của bữa tiệc là Bạch Ly, hôm nay y mặc một bộ vest màu hồng, vẻ mặt phấn chấn, giống như một chú bướm bay qua lại giữa đám người.

Sau khi Lục Du nói vài câu với người quen, liền một mình đi tới một góc xó xỉnh đợi.

Mà Chu Hứa Uyên vẫn chưa thể thoát thân được, so với Lục Du chưa tiếp quản công ty gia đình, chẳng qua chỉ là một công nhân viên bình thường, thì anh có mạng lưới quan hệ rộng hơn rất nhiều.

Có người chú ý tới Lục Du đang trầm mặc ngơ ngác, liền bắt chuyện với hắn.

Người tới là một cậu con trai rất đáng yêu, chắc cũng có gia thế không tầm thường. Cậu cẩn thận nói chuyện với Lục Du, trên mặt hơi ửng đỏ.

Lục Du đã cố gắng đối đáp ứng phó với cậu ta, nhưng vẫn bị nhìn ra mình không tập trung.

“Sao anh lại cứ nhìn anh họ của em suốt thế?” Cậu bé cong môi, “Anh ấy đã có người mình thích rồi.”

Lúc này Lục Du mới nhận ra thiếu niên trước mặt chính là em họ của Bạch Ly, hắn có chút kinh ngạc, đó hình như là điều đương nhiên, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy đau lòng.

Ngay cả người thân của Bạch Ly cũng biết rằng Bạch Ly thích Chu Hứa Uyên, nhưng với tư cách là đối tác bạn đời hợp pháp của Chu Hứa Uyên, hắn chưa bao giờ nghe anh nói qua.

"Bọn họ quen nhau khi nào?" Lục Du hỏi, hắn vẫn không nhịn được muốn biết những điều này, như là tự ngược vậy.

“Có lẽ là từ khi học cấp ba.” Thiếu niên suy nghĩ một lúc, Đỗ Hạ và anh họ nhà mình quen nhau ở trường cấp ba.

Cậu nhìn vị mỹ nhân trước mặt, khi đó người đã cùng với anh họ kết thành anh em thân thiết chính là chồng của Lục Du, Chu Hứa Uyên.

"Cấp ba à..." Lục Du chán nản. Hắn cùng Chu Hứa Uyên từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, nhưng khi hắn học cấp ba vì công việc của Lục Phi mà họ chuyển đến nơi khác, sau này đến khi vào đại học, họ mới chính thức yêu nhau.

Cũng chính là nói, ở khoảng thời gian ba năm xa nhau đó, Chu Hứa Uyên đã có một đoạn tình cảm đặc biệt sao?

Lục Du nhịn không được nữa, cầm ly cocktail bên cạnh uống một hơi, thậm chí còn uống nhầm ly cocktail.

Thiếu niên không kịp ngăn cản, nhìn Lục Du đem ly rượu một hơi uống cạn, sau đó thấp giọng nói một câu “Xin lỗi” rồi rời đi.

"Này, không..." Thiếu niên không kịp ngăn cản, đành phải bất đắc dĩ giậm chân.

Ly rượu Lục Du uống là của cậu, trong bữa tiệc có một quầy pha rượu, bạn bè của cậu ta đã pha ly rượu đó, nói là nó có tác dụng kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙©, để cho cậu ta đi mời kẻ thù uống.

Kẻ thù thì không nhìn thấy, nhưng thiếu niên lại bị Lục Du ở trong góc hấp dẫn, ai mà không thích mỹ nhân cơ chứ?

Cậu vui vẻ đi nói chuyện với Lục Du, hoàn toàn quên mất chuyện ly rượu, mãi đến khi Lục Du uống cạn cả ly, cậu ta mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

Ánh mắt thiếu niên tìm kiếm khắp phòng tiệc, cuối cùng cũng tìm thấy bóng dáng Chu Hứa Uyên. Hai mắt cậu sáng lên, bước nhanh về phía trước.

Sau khi Lục Du uống ly rượu đó, lúc đầu thì không sao, nhưng sau đó càng ngày càng nóng. Hắn liền đi thang máy lên ban công tầng hai để hít thở không khí.

Làn gió buổi tối vốn nhẹ nhàng không thể làm dịu đi cái nóng và tâm trạng nát bét của hắn chút nào.

Lục Du bỗng nhiên có chút muốn khóc, hắn cũng thật sự khóc lên.

Bỗng có tiếng bước chân vang lên, cuối cùng dừng lại ở ngoài cửa kính ban công. Lục Du cố nén nức nở, thấp giọng nói: “Nơi này có người rồi.”

Người đàn ông vốn đứng ngoài cửa nhưng nghe hắn nói xong vẫn tiếp tục đi vào. Lục Du quay người lại, cúi đầu muốn nói, lại bị người ôm vào.

Mùi gỗ tuyết tùng thoang thoảng truyền tới, động tác giãy giụa của Lục Du chợt dừng lại.

"Cục cưng à, " Chu Hứa Uyên mở miệng, "Em uống phải thứ gì đó không tốt, chúng ta cùng đến bệnh viện trước nhé."

"Tôi phát tình rồi." Lục Du biết tình trạng của bản thân hiện tại không giống Chu Hứa Uyên, "Tôi không đi bệnh viện!"

Đi bệnh viện thì sao chứ, bác sĩ cũng chỉ có thể cho hắn uống thuốc ức chế kỳ phát tình của Omega, cái này thì có tác dụng gì? Hắn lại không có Alpha của riêng mình.

Hắn đột nhiên kéo lấy cà vạt của Chu Hứa Uyên, Chu Hứa Uyên theo lực đạo của hắn liền cúi xuống, hai người áp sát nhau, chóp mũi kề chóp mũi, hô hấp quấn quít.

Lục Du càng ngửi thấy rõ mùi tin tức tố tuyết tùng trên người Chu Hứa Uyên hơn. Alpha của hắn dù ngoài mặt thờ ơ, nhưng trong lòng hẳn cũng rất muốn hắn.

AO là vốn là một cặp trời sinh, bọn họ bị thu hút lẫn nhau.

"Tôi muốn làm." Giọng nói của Lục Du kiên định, hắn đã quyết định đây sẽ là đêm cuối cùng, ngày mai hắn sẽ gọi luật sư đến làm thủ tục ly hôn.

Chu Hứa Uyên sửng sốt, nhưng vẫn kiên trì nói: "Thân thể em quan trọng hơn, ngoan, chúng ta đi kiểm tra trước..."

“Nếu anh không làm, tôi sẽ từ đây nhảy xuống!” Lục Du buông cà vạt đang cầm ra, vẻ mặt bướng bỉnh.

Chu Hứa Uyên im lặng, “Được rồi, chúng ta tìm biện pháp khác để giải tỏa cho em vậy.”

Bữa tiệc được tổ chức tại Bạch gia, diện tích rất lớn.

Chu Hứa Uyên tìm được một căn phòng trống, cùng Lục Du dây dưa, hai người lảo đảo đi vào.

Chu Hứa Uyên không quên khóa cửa, khi quay người lại, Lục Du đã tự cởi hết quần áo.

Trước mặt là thân hình như ngọc của mỹ nhân tựa như thiên sứ hạ phàm, Chu Hứa Uyên kéo mở cà vạt nói: “Đây là em tự tìm.”

Thanh âm anh có chút khàn khàn mang cho Lục Du cảm giác hơi khẩn trương, nhưng hắn tuyệt đối không muốn khuất phục, "Anh làm gì mà chậm chạp vậy hả!"

...

Nếu cho Lục Du thêm một cơ hội, cho dù có phải tiêm thuốc ức chế đến mức tuyến thể sưng vù, hắn cũng tuyệt đối sẽ không khıêυ khí©h Chu Hứa Uyên nữa đâu.

Đáng tiếc, trên đời không có nếu như.