Phiên ngoại 5: Hang ổ dấm chua của bốn con người - phần 3Chuyển ngữ: Andrew PastelThiệu Quân nghe thấy có người gọi mình là "Tiểu Quân", giật mình một cái, vội ngửa đầu ra đằng sau xem, nhìn ngược thấy Trâu Vân Giai hai mắt lóe sáng, sải bước về phía anh!
Thiệu Quân từ ghế sofa ngửa ngược ra phía sau nhìn, mất thăng bằng, suýt lọt ra khỏi ghế, may là La Cường nhanh tay lẹ mắt kéo anh lại.
"Tiểu Quân..."
Đàn anh Trâu nở nụ cười ấm áp, hai mắt sáng ngời, rất kinh ngạc, không ngờ lại có thể gặp Thiệu Tiểu tam nhi ở nơi này, hai người đã bao lâu rồi không gặp nhau rồi?
"......"
"Ui, anh? Thật là trùng hợp ..."
Bao nhiêu lâu rồi không thấy mặt, sao lại nhè ngay hôm nay mà xuất hiện? Cũng ngại không dám xem đá bóng tiếp, Thiệu Quân nhìn xuống chân, gãi gãi mũi ...
Hai người đứng nói chuyện bên góc tường, chìm lỉm trong những tiếng la hét ồn ào và tiếng trận bóng bao trùm khắp quán.
Trâu Vân Giai nói: "Tiểu Quân, anh tìm cậu rất lâu, cậu không trả lời điện thoại của anh. Anh có chuyện muốn nói với cậu mà."
Thiệu Quân nhàn nhạt nói, giọng nghe như đáp cho có lệ: "Có chuyện gì tìm em gấp vậy? Em gần đây rất... bận."
Trâu Vân Giai thực sự lo lắng: "Anh mới chuyển đến đơn vị của cậu, không biết sao?"
Thiệu Quân: "...... Hả?"
Trâu Vân Giai: "Anh được điều đến Thanh Hà, nhưng lúc đến, hỏi thăm thì nghe nói cậu không đi làm một tháng rồi, cậu chuyển công tác à?"
Thiệu Quân: "......"
Trâu Vân Giai đút hai tay vào túi, trông rất buồn và khó chịu: "Tiểu Quân, chuyển công tác cũng không nói với anh một tiếng. Cậu có biết khó khăn lắm anh mới xin được điều và Thanh Hà không? Anh đắc tội đến cả trưởng nhà giam cũ để được qua đây, vậy mà cậu không báo anh một tiếng đã bỏ đi mất? Anh phải làm sao bây giờ?!"
Thiệu Quân sờ mũi, lẩm bẩm: "Sao mà anh lại đi đắc tội trưởng nhà giam bên anh cơ chứ?"
"Cậu nhanh trở về đi!."
"......"
Anh Trâu ban đầu tính toán rất kỹ, anh ta là một quản giáo cấp cơ sở, không có cửa sau, cũng không có hậu thuẫn, ngày này tháng nọ lãng phí tuổi xuân trong nhà tù. Nếu có thể có một anh chàng đẹp trai bên cạnh, thân thiết qua lại vẫn tốt hơn là ở một mình trong nhà tù Diên Khánh, vì vậy anh ta luôn nghĩ đến việc chuyển đến Thanh Hà. Anh ta nhờ vả một số mối quan hệ, vất vả lắm cuối cùng cũng hoàn thành các thủ tục. Nhưng sau đó Trâu Vân Giai mới biết rằng Thiệu Tiểu tam nhi đã không đến nhà tù một thời gian. Những người trong nhà giam nói rằng Thiệu Tam gia không còn đến khu giam nữa, Trong khu giam mọi người truyền tai nhau, nói rằng Thiệu Tam gia bỏ gánh mặc kệ rồi, chuyển sang làm việc có tiền hơn, gia thế khủng như vậy, làm sao có thể lãng phí cuộc sống trong nhà tù? Cậu ta sớm muộn gì cũng sẽ đi thôi.
Trâu Vân Giai kinh hãi, suy sụp rất nhiều, anh ta chạy đến chỗ đại đội 1 của Thiệu Quân hỏi thăm, hỏi Mã Tiểu Xuyên, tại sao Thiệu Quân lại đột ngột chuyển nghề? Đã nhiều năm như vậy rồi, chuyển nghề rất phiền, cũng thăng lên cấp đội trưởng rồi lại đi chuyển nghề?
Mã Tiểu Xuyên lắc đầu nói không biết, không biết.
Mà dù Mã Tiểu Xuyên biết cũng sẽ không phun ra.
Tất nhiên, Thiệu Quân phải chuyển nghề, chưa bàn đến chuyện La Cường không còn ở Thanh Hà , anh không cần tiếp tục đóng vai Vương Bảo Xuyến chịu khổ hạnh nữa, thì dù muốn tiếp tục sự nghiệp quản giáo, La Cường cũng sẽ không bao giờ đồng ý.
Nhà giam trọng tội Thanh Hà vượt ngục phá tù, ẩu đả xô xát diễn ra như cơm bữa, có biết bao nhiêu nguy hiểm không? Người đàn ông của em không còn trong ban bảy nữa, không thể bảo vệ em. Cái thân hình gầy ốm thiếu lá lách của em mà lỡ đâu ngày nào đó đám nhãi con kia gây rối, hoặc một nhóm nào đấy đánh nhau loạn lên, ai sẽ bảo vệ màn thầu nhà em? Ai có thể chắn cho em? La Cường nói một câu, nghe lời chủ gia đình đi, em không được quay lại nhà tù nữa!
Thiệu Quân lúc đó cũng mời một số đồng nghiệp thân thiết nhất của mình ăn một bữa chia tay ở nhà hàng nhỏ trong khu nhà tù.
Thiệu Quân uống nhiều nhất tối hôm đó.
Mã Tiểu Xuyên uống nhiều thứ hai.
Lúc gần tan tiệc, Mã Tiểu Xuyên đi cuối níu lấy khuỷu tay Thiệu Quân.
"Tiểu Quân, căn phòng thuê trên quận của anh đã trả chưa?"
"Chưa kịp."
Mã Tiểu Xuyên buông tay, lại đút hai tay vào túi quần: "Vậy thì đừng trả ... Để em ở."
Thiệu Quân vui vẻ: "Ok, tiền nhà tôi còn đến tháng 9, không lấy lại được. Nội thất có sẵn cứ xách đồ qua ở là được."
Mã Tiểu Xuyên nói: "Để em trả lại tiền thuê."
Thiệu Quân thoải mái lắc đầu: "Cũng không có bao nhiêu hết, khỏi trả."
Mã Tiểu Xuyên: "......"
Thiệu Quân vỗ vai Mã Tiểu Xuyên: "Xuyên Tử, cở một năm nữa là được lên phó đội trưởng rồi, lâu lâu có rảnh thì đến thành phố chơi với tôi!"
Mã Tiểu Xuyên gật đầu nhìn Thiệu Quân lắc hông vui vẻ bước đi, nóng lòng muốn bay ra khỏi cánh cổng sắt lớn của nhà tù Thanh Hà để ôm lấy cuộc sống mới trước mặt, nhìn chăm chú một hồi lâu...
****
Thiệu Quân cúi đầu di di đế giày trên đất, quay mặt đi, tránh ánh nhìn chằm chằm đã vượt qua khoảng cách an toàn mà trở thành cái nhìn tình cũ của đàn anh Trâu, cho đến khi một thân hình to lớn đứng ra khỏi ghế sô pha trong góc, sải bước tới, sảng khoái chào: "Cảnh sát Trâu?"
Thiệu Quân quay đầu lại.
Trâu Vân Giai cũng quay đầu lại.
La Chiến tiến lên vài bước, vui vẻ bắt tay với Trâu Vân Giai: "Cảnh sát Trâu, ngài đến đây sao? Mời ngồi!"
Trâu Vân Giai: "......"
Ông chủ La bây giờ đã khác với hồi đó, kiểu tóc, cách ăn mặc, tác phong cả người cũng khác, thoạt nhìn Trâu Vân Giai không nhận ra đây là tên tù nhân tóc túi cua nấu ăn cọ nồi trong nhà ăn của nhà tù Diên Khánh ngày nào.
Cách bước đi, dáng người, khí chất đứng đắn và gương mặt quá đẹp trai đến mức có thể quyến rũ và uốn cong vị cảnh sát siêu lạnh lùng khô khan nào đó "bá chủ" 16 ngõ nhỏ bán kính tám km của Thập Sát Hải của La Chiến làm Trâu Vân Giai cũng nhịn không được nhìn thêm mấy lần...
La Chiến nói: "Cảnh sát Trâu, từ khi tôi đi ra, tôi không gặp anh nữa, cũng chưa có cơ hội cảm ơn anh. Hôm nay vừa lúc, mời anh một bữa, cảm ơn anh đã chăm sóc chiếu cố tôi lúc còn ở trong đấy."
Thiệu Quân cúi đầu gãi đôi tai đỏ ửng.
La Chiến đưa mắt ra hiệu cho Thiệu Quân: "Hai người quen nhau à? Bạn học cũ? Thật là trùng hợp! Cảnh sát Thiệu, mấy năm tôi ở tù, cảnh sát Trâu đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Cảnh sát Trâu là người rất tốt bụng, thực sự luôn đó! "
Thiệu Quân liếc mắt nhìn gương mặt cười tít mắt của La Chiến, mẹ bà, "trùng hợp" con khỉ khô, tôi sẽ cắn chết anh.
"Cảnh sát Trâu, ngồi đi, Tiểu Võ, phục vụ!"
La Chiến nhanh chóng vẫy tay với Võ Bánh mè dọn vài đĩa lớn thịt xiên mới nướng.
La Chiến rất ân cần và niềm nở vô cùng ngây thơ, nhưng cũng không phải hắn cố ý.
La Chiến hoàn toàn không biết sự thật. Hắn vốn đã luôn luôn rất nhiệt tình và hiếu khách, lại rất có cảm tình với mấy đồng chí cảnh sát, vì vậy hắn rất kính trọng Cảnh sát Trâu.
Ở phía xa trên ghế sô pha, La Lão nhị chống một tay lên lưng ghế, bất động như một con sư tử đực đang chờ gϊếŧ con mồi, lạnh lùng nhìn chằm chằm đàn anh Trâu, ánh mắt sắc bén. Nếu không phải vì cái tên Trâu này đã bảo vệ Tam nhi trong tù, La Cường đã lập tức xách ngược hai chân tên này lên, ném ra ngoài cửa sổ thẳng xuống hồ sen rồi.
Thiệu Quân cúi đầu vò tóc, trời ơi khổ quá, lúc này anh chỉ muốn vặn eo bỏ chạy, hôm nay ra ngoài quên xem phong thủy hay sao, tam gia anh lẽ ra không nên tới đây!
Tình cờ gặp lại bạn cũ trên đường xấu hổ nhất chính là cái này, người yêu chính thức đang ngồi bên cạnh, mối quan hệ đang vững vàng khăng khít, vậy mà vừa ngẩng đầu liền đυ.ng phải fwb cũ. Đặc biệt là fwb cũ này thậm chí còn quen mặt người nào đó ngồi ở đây, thậm chí còn hiểu nhầm vài tình huống quan trọng, khiến cục diện rối như mớ bòng bong ...
Năm người ngồi trên ghế sô pha thành vòng tròn, theo dõi hiệp hai trận Đức - Ý.
Phe Đức tiếp tục ngồi ở một đầu của ghế sofa, phe Ý ở đầu kia của ghế sofa, còn Trâu Vân Giai ngồi ở giữa hai phe.
Đàn anh Trâu thực sự đã hiểu lầm, với "đội hình" trước mặt như vậy, sao có thể không hiểu lầm được cơ chứ? Bên trái là hai ông thần mặt lạnh, mỗi người một vẻ lạnh lùng khác nhau, miệng đóng chặt không hề hé răng, bên phải là Thiệu Quân và La Tam nhi khoác vai thân thiết, cánh tay cọ cánh tay lắc lư người xem bóng.
Trâu Vân Giai vừa nhìn đã hiểu được.
Bốn người này đích thị là hai cặp "bạn" hẹn hò giải trí! Ai cũng là người trong giới, biết rõ nhau. "Bạn bè" kiểu này hẹn hò với nhau là chuyện bình thường. Thậm chí có những cặp đôi như vậy hẹn nhau trên mạng từ trước, gặp nhau thì mướn khách sạn quẩy đến điên cuồng ...
Đội Ý thực hiện một đường chuyền từ khu vực cấm địa, các cầu thủ Đức phải vất vả cản phá. Trước khung thành hỗn loạn, các cầu thủ phòng ngự lần lượt nhảy lên khi bóng bay qua. Thiệu Quân và La Chiến đều nhổm người lên. Không có bàn thắng nào được ghi. Cả hai cùng đồng thanh thở dài một cái, ngồi xuống đấm tay vào nhau.
Trâu Vân Giai nheo mắt liếc nhìn vẻ đẹp trai nam tính của La Chiến, trong lòng thật khó chịu, cầm xiên tôm nướng cho vào miệng, một vị acid lactic chua lòm xông ra trong khoang miệng.
Thiệu Tiểu Quân tuy ngoài miệng không thừa nhận, nhưng Trâu Vân Giai vẫn rõ ràng biết, Thiệu Quân chuyển nghề vì người nào đó.
Thiệu Quân là vì La tam nhi này, một tên tù nhân được thả sau khi chấp hành xong bản án.
Cuối cùng thì hôm nay đã xác nhận được hai người này là một cặp!
Trâu Vân Giai hờ hững liếc nhìn La Chiến, La Cường bên kia thì liếc xéo anh ta, lửa giận nổi thầm trong bụng ...
"Tiểu Quân, cậu thích đội Ý à?"
Trâu Vân Giai hỏi.
"Cảnh sát Trâu, anh bắt đội nào?"
La Chiến hỏi.
"Tiểu Quân thích đội nào tôi ủng hộ độ đó."
Trâu Vân Giai nhìn chằm chằm Thiệu Quân, giọng điệu đầy ai oán ẩn ý.
"Đội tuyển Ý chơi tốt, kỹ năng cao, phòng ngự phản công xuất sắc, huấn luyện viên xuất sắc và sở hữu một trung vệ đẳng cấp thế giới Pierre..."
Trâu Vân Giai thao thao bất tuyệt, cố ý khoe khoang hiểu biết để lấy lòng.
"Ý chắc chắn sẽ thắng. Người Đức vụng về, đội hình không ổn định, trung vệ chậm chạp, lại cao tuổi, toàn bộ tuyến sau toàn là các chú, không ổn tý nào."
La Cường đột nhiên đen mặt khi nghe hai chữ "cao tuổi", trong lòng lại bùng cháy một ngọn lửa giận không tên, chỉ muốn một cước đá văng tên nào đó ra khỏi sofa!
Trâu Vân Giai nói chưa xong, La Cường còn chưa kịp đá, Trình Vũ đã nổi điên trước.
Trình Vũ mặt lạnh, đột nhiên nói: "Nói nhiều quá vậy, bà mẹ nó có thể im lặng xem bóng được không?"
Đội tuyển Đức đang bị dẫn, Trình Vũ ban đầu không lo lắng, nhưng đối thủ có thêm một cổ động viên, tình hình bây giờ đã là ba đấu hai.
La Chiến vừa cười vừa dỗ vợ: "Tuyển Đức không có vụng về. Đức có thể lực tốt, trông lại đẹp trai ..."
Trâu Vân Giai thẳng thừng đáp lại lời nói của La Chiến: "Còn cậu thì sao?"
La Chiến: "... Hả?"
Trâu Vân Giai hừ mũi lạnh lùng: "Còn cậu, La Tam nhi, cậu làm việc có vụng về không? Cậu có thể chịu được trách nhiệm không?"
"Tôi chỉ muốn biết, cậu giỏi đến mức nào, có năng lực ra sao, có thể che chở cho ai?"
La Chiến sửng sốt, không hiểu, đây là ý gì?
Đàn anh Trâu mấy ngày nay nghẹn một bụng oán hận trong người, lại tận mắt nhìn thấy Thiệu Quân hăng hái "cọ xát" với La Chiến ngay dưới mũi mình, Thiệu Quân đúng là không hề cho anh ta chút mặt mũi nào, thật sự không chịu nổi.
Mẹ nó La Chiến là ai?
La Chiến là tù nhân dưới quyền của Đội trưởng Trâu, một tù nhân nấu nướng cọ nồi trong nhà ăn của nhà tù!
Mặc dù La Chiến hiện đã được trả tự do sau khi chấp hành xong bản án, lần nữa làm người, người đàn ông này dù nổi danh trong giới giang hồ, nhưng suy cho cùng, hắn cũng chỉ là một phạm nhân từng ở tù, chẳng ra gì mà lại bị đánh đập, bắt nạt, cần được bảo vệ. Còn anh ta tốt xấu cũng là cảnh sát, đại đội trưởng, là nhân viên công chức đàng hoàng, có quân hàm, Thiệu Quân lại vì một phạm nhân như vậy, bao nhiêu năm qua chưa bao giờ vẻ thân thiết với anh ta, giờ lại thẳng tay đá anh ta không một lời giải thích, thậm chí không thèm liếc nhìn lấy một cái luôn. Ai bị thế này mà chả tổn thương thể diện và tự trọng của mình?
Hơn nữa, đàn anh Trâu đang hiểu lầm nghiêm trọng vài vấn đề, anh ta cho rằng Thiệu Tiểu tam nhi đã nghe phong thanh tin anh ta chuyển đến từ các cấp trên rồi vội vàng rời khỏi nhà tù để tránh anh ta.
Xung quanh ồn ào, trên màn hình lớn hai đội bóng đang hừng hực tấn công.
Thiệu Quân sa sầm mặt, cố gắng bình thản nói: "Anh, xem bóng đi, anh làm gì vậy?"
Trâu Vân Giai cắn môi, ngực phập phồng kịch liệt, chuyện nếu lộ đến đây rồi, trước mặt cặp "gian phu" này, rõ ràng một cái ra cho đã đi, mẹ nó để xe ai làm trò hề cho ai!
Trâu Vân Giai ưỡn thẳng ngực, nắm chặt hai tay, vẻ mặt không khiêm tốn cũng không hống hách, nhìn thẳng vào La Chiến: "La Tam nhi, chúng ta hai người đều là đàn ông. Hôm nay hãy nói rõ ràng. Tôi biết là Tiểu Quân đã nói với cậu về mối quan hệ trước đây của tôi với cậu ấy. Tôi thích Tiểu Quân, cũng đã từng có một khoảng thời gian tốt đẹp rất dài với cậu ấy."
La Chiến đột nhiên ngẩng phắt đầu, sau đó nhanh chóng nhìn sang anh trai mình.
Thiệu Quân đột nhiên như lửa đốt: "Không nói chuyện này có được không?!"
Trâu Vân Giai thẳng thắn: "La Tam nhi, khi ở trong tù, tôi cũng bảo vệ che chở, đối xử tốt với cậu. Cậu giả vờ cũng kỹ lắm, tôi hoàn toàn không hay biết gì. Hóa ra cậu đang nhớ thương đến Tiểu Quân? Cậu đúng là tham vọng, muốn trèo cao!"
La Chiến cau mày, cố gắng phản bác: "Cảnh sát Trâu, anh đang hiểu lầm rồi đúng không? Cảnh sát Thiệu và tôi..."
Trâu Vân Giai: "Cậu và Tiểu Quân là một đôi. Đáng lẽ tôi phải đoán ra từ lâu rồi mới phải, thế mà tôi lại ngốc nghếch giúp cậu hết cái này tới cái kia! Tiểu Quân vứt bỏ tôi cũng là vì cậu !!!"
...
Một nhóm người đột nhiên im phắt như tờ, khoảng lặng ngắn ngủi vô cùng khó xử.
La Chiến: "..."
Trình Vũ: "......"
La Cường sắc mặt như sắt nóng chảy, bình tĩnh nghe từng từ, càng im lặng càng phát ra sức uy hϊếp đáng sợ.
Thiệu Quân đứng dậy, dập tắt điếu thuốc trên tay. Anh và đàn anh Vân Giai đúng là có một mối quan hệ bạn tình khi đó, nhưng đàn ông vui đùa, không hứa hẹn, không trách nhiệm, không hề có bắt đầu nên không thể nói ai chia tay ai, ai bỏ ai, ai đá ai được. Trước khi gặp La Cường, Thiệu Quân chưa bao giờ nghiêm túc với ai, tất cả đều là chơi đùa, không ngờ đàn anh lại thật lòng, mối tình cũ bao nhiêu năm không thể nào quên nên chưa chịu buông tay.
Lúc này không cần giấu diếm nữa, Thiệu Quân lắc đầu: "Anh, đi ra ngoài một chút, nếu có chuyện gì cứ nói thẳng cho em biết, muốn đánh nhau thì chúng ta ra ngoài đánh."
Trâu Vân Giai ngồi bất động trên sô pha: "Anh không muốn đánh nhau với cậu."
Thiệu Quân thất thường nói: "Em muốn đánh nhau với anh đấy, được không?!"
Trâu Vân Giai lập tức tức giận, phẫn nộ chỉ vào La Chiến: "Cậu đánh anh vì ai? Cậu đánh anh vì cái tên này à?!"
La Chiến: "... Không phải tôi!"
La Chiến đỏ mặt tía tai, lần đầu tiên trong đời hắn bị người ta đội cho một cái nồi siêu to khổng lồ lên đầu như vậy, muốn phát điên! Hai cái tên lang tâm cẩu phế này chim chuột gì với nhau thì liên đếch gì đến bố? Hơn nữa lại còn nói ngay trước mặt ông anh trai hắc ám và vợ của bố đây, mẹ nó muốn hại chết bố à?
Nhưng hắn cũng không thể xách cổ áo anh trai hắn ra cho Trâu Vân Giai xem.
Cái tên cảnh sát lẳиɠ ɭơ kia không phải bỏ anh vì tôi.
Là vì cái tên ngồi đầu bên kia sofa nãy giờ không nói câu nào kia kìa, chính là anh ta!
./.