Chỉ khi nào loại bỏ hồ sơ ghi chép của Lý Đại Khí, Lý Đại Khí chính thức coi như cải tà quy chính, mười mấy năm sau, quan viên không biết thay đổi bao nhiêu lần, loại chuyện nhỏ này cũng không bị người khác nhớ lại.
Lý Quỳ đương nhiên hiểu được điểm này, y cũng rất yêu quý tài hoa của Lý Diên Khánh, một đứa nhỏ thiên tài thế này, nếu như tương lai chịu ảnh hưởng của phụ thân mà mất cơ hội vươn lên, vậy thì cũng thật đáng tiếc.
Quan trọng hơn là, Lý Quỳ có quyền lực bỏ hồ sơ ghi chép này thay Lý Đại Khí, y có thể phái người tới tới xã tìm hiểu tình hình biểu hiện của Lý Đại Khí trong mấy năm này, nếu như gã đã hối cải sửa đổi, đồng thời giúp đỡ trẻ nhỏ người già trong thôn xóm, thanh danh tốt đẹp, như vậy Lý Quỳ có thể cho Lý Đại Khí một cơ hội, loại bỏ ghi chép không tốt thay gã.
Đương nhiên, tham gia khoa cử lần nữa là không thể nào.
Lý Quỳ trầm tư thật lâu liền chậm rãi nói:
- Xem người một mảnh hiếu tâm, ta có thể ghi lại chuyện này, nhưng chuyện công là chuyện công, quy định là kỳ quan sát từ năm tới mười năm, vậy ta sẽ giảm hạn xuống, năm nay Châu Học Chính sẽ phái người đến thôn xem tình hình biểu hiện của phụ thân ngươi, nếu như biểu hiện tốt đẹp, ta sẽ loại bỏ hồ sơ ghi chép không tốt thay hắn.
Lý Diên Khánh cực kỳ cảm kích trong lòng, hắn cũng không phải suy nghĩ vì mình, hắn căn bản không muốn tham gia khoa cử cái gì, chỉ là hắn một lòng muốn loại bỏ ghi chép thay cha hắn.
Gỡ đi gông cùm xiềng xích nặng nề trong lòng thay cha, cha lại có thể đối mặt với cuộc sống một lần nữa.
Lý Diên Khánh biết dựa theo trình tự bình thường, Tri Châu sẽ không chủ động hỏi tới loại chuyện này, nhất định phải là Huyện Học Chính đưa ra thỉnh cầu, sau đó qua tầng lớp phê duyệt, cuối cùng mới đến tay Tri Châu.
Nhưng có Mã Huyện Thừa ở đây, ai lại nhắc tới chuyện này?
Mặc dù Lý Quỳ thưởng thức hắn, nhưng đây cũng không phải nguyên nhân y đồng ý trợ giúp hắn, nguyên nhân thực sự là bản tính của y, là y tâm địa tốt bụng, làm người chính trực. Lý Diên Khánh cảm kích trong lòng, hắn lại hành đại lễ với Lý Quỳ:
- Trưởng giả hậu ái, Diên Khánh khắc ghi trong lòng.
…
Ngày mai sẽ thi cử, Lý Quỳ không trò chuyện nhiều với Lý Diên Khánh, chỉ hỏi hắn tình hình cuộc sống học tập, liền để hắn trở về.
Lý Diên Khánh cáo từ rời khỏi thư phòng, hắn vừa mới đi tới hành lang bên ngoài, lại nghe thấy có người gọi hắn sau lưng, vừa quay đầu lại, liền thấy tiểu nương tử Lý Cửu Chân đuổi tới.
- Ta còn nói làm sao không thấy ngươi!
Lý Diên Khánh dừng bước cười nói.
Lý Cửu Chân thở phì phì chạy tới phía trước nói:
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
- Ngươi căn bản cũng không muốn gặp ta, ra cửa liền chạy còn nhanh hơn thỏ.
- Nào có, bởi vì ngày mai phải thi cử, cho nên vội vã trở về ôn tập.
- Ừ! Đó là lý do rất tốt, được rồi, không trách ngươi, vậy ngươi dự định làm sao giao sách mới cho ta?
Lý Diên Khánh gãi đầu, tiểu nương tử này không biết tự mình đi mua sao? Hắn hơi suy nghĩ, liền cười hỏi:
- Có phải ngươi muốn Lộc Sơn Tiêu Tiêu Tử viết mấy chữ trong sách cho ngươi hay không?
Lý Cửu Chân gật mạnh đầu, nàng chính là có ý này, nàng lại cẩn thận hỏi:
- Có thể chứ?
- Không có vấn đề!
Lý Diên Khánh tốt bụng đáp ứng, chuyện này với hắn chỉ là tiện tay mà thôi. Nhưng hắn lại bỗng nhiên nghĩ tới, nếu như nàng nhận ra bút tích của mình, không phải sẽ biết mình là tác giả sao? Suy nghĩ này chỉ là thoáng qua, Lý Diên Khánh liền nghĩ tới biện pháp giải quyết, để phụ thân viết mấy chữ thay mình là được rồi.
- Vậy ta gửi cho ngươi thế nào?
Lý Cửu Chân tươi cười rạng rỡ, vội vàng đưa cho hắn một tờ giấy:
- Phía trên là địa chỉ nhà ta, ngươi có thể tới dịch trạm, để họ đưa sách cho cha ta, nhớ kỹ phải bọc cho cẩn thận, đừng để họ làm hỏng.
Lý Diên Khánh nhận lấy địa chỉ, vẫy tay với nàng:
- Ta đi trước, về sau có cơ hội chúng ta gặp lại.
Lý Cửu Chân đưa mắt nhìn hắn rời cửa hông, đi tới cửa Lý Diên Khánh còn quay người lại vẫy tay với nàng, bóng người liền biến mất ngoài cửa lớn.
- Cửu Nương, thế nào?
Phụ thân Lý Quỳ xuất hiện sau lưng nàng, yêu thương vuốt ve đầu con gái nhỏ.
- Cha, con tới tiễn Khánh ca nhi.
Lý Quỳ cười nói:
- Bài thơ hắn viết sáng nay không tồi, có muốn cha cho con xem hay không.
- Được! Ở đâu?
- Tại thư phòng của cha, cha dẫn con đi xem.
Lý Cửu Chân nắm tay cha mình, nhún nhảy cùng y đi tới thư phòng.
…
Trời còn chưa sáng, hai mươi mấy đồng hương tự động hộ vệ xe bò học sinh tiến tới Huyện Học. Họ giơ bó đuốc, một hậu sinh chọn đèn l*иg đi phía trước, trên đèn l*иg viết bốn chữ lớn ‘Học đường Lộc Sơn’, cực kỳ bắt mắt trong màn đêm.
Cuộc thi hôm nay bắt đầu từ giờ mão, giữa ngọ thì kết thúc, cũng chính là từ sáu giờ sáng tới mười hai giờ trưa, ròng rã ba canh giờ.
Cuộc thi tương đối đơn giản, độ khó chỉ tương đương với đề biện thử thứ nhất, chủ yếu là thử cơ sở của học sinh. Nội dung bao gồm ba thiên nho học kinh điển là Hiếu kinh, Luận ngữ và Mạnh tử, đồng thời cũng là thi thư pháp của đám học sinh.
Nhưng cân nhắc tới các loại tình huống ngoài ý muốn xảy ra, cho nên trong bốn học sinh chỉ lấy thành tích của ba người, tập hợp với thành tích thi biện thử, sẽ tạo thành tổng thành tích sau cùng.
Mặc dù độ khó không lớn, nhưng điểm tiêu chuẩn vẫn rất hà khắc, sai một chữ, có một chỗ xóa và sửa đều sẽ ảnh hưởng tới điểm số, cho nên học sinh càng phải cẩn thận, suy nghĩ mà viết.
Một tiếng chuông vang lên, cuộc thi bắt đầu, trong đại sảnh rộng lớn, bày ba mươi hai chiếc bàn lớn, ba mươi hai học sinh từ tám học đường ngồi xuống theo bàn, mỗi người đều suy nghĩ đặt bút, trong đại đường an tĩnh khác thường, chỉ có tiếng bút lông đưa trên giấy xào xạc.
Ba lão học cứu làm giám thị vừa đi vừa quan sát giữa hành lang, hai cấp Học Chính Châu Huyện ngồi ngay phía trên đại đường.
Ba quyển kinh điển nho gia này lúc chuẩn bị chiến đấu mỗi học đường đều để đám học sinh đọc vô số lần, mỗi người đều đọc quen thuộc, chỉ cần cẩn thận, nhìn rõ đề mục, trên cơ bản đều có thể đáp được, thậm chí ngay cả Vương Quý không quá thuộc Mạnh Tử cũng vung bút như bay, làm bài cực kỳ thuận lợi.
Thời gian trôi qua từng phút, cách lúc kết thúc cuộc thi còn nửa canh giờ, Lý Diên Khánh đang làm đề cuối cùng, hắn nhìn đề mục mấy lần, là thi bù đắp câu thiếu trong Lương Huệ Vương quyển một của Mạnh Tử.
Lý Diên Khánh trầm tư một lát, liền nâng bút viết vào chỗ trống: ‘“Ngũ mẫu chi trạch, thụ chi dĩ tang, ngũ thập giả khả dĩ y bạch hĩ; kê đồn cẩu trệ chi súc, vô thất kỳ thì, thất thập giả khả dĩ thực nhục hĩ; bách mẫu chi điền, vật đoạt kỳ thì, bát khẩu chi gia khả dĩ vô cơ hĩ; cẩn tường tự chi giáo, thân chi dĩ hiếu đễ chi nghĩa, ban bạch giả bất phụ đái vu đạo lộ hĩ. Lão giả y bạch thực nhục, lê dân bất cơ bất hàn, nhiên nhi bất vương giả, vị chi hữu dã… ’.
Lý Diên Khánh nhẹ nhàng đặt bút xuống, cẩn thận từng chút thổi khô bút tích, cẩn thận kiểm tra hai lần, không sai phạm một chữ. Đương! Tiếng chuông nhắc nhở lần thứ ba vang lên, Học Chính Diêu Vạn Niên cao giọng nói: