Chương 47: Giải Oan Cho Cha.

- Một lần nhắc nhở cuối cùng, thời gian còn một nén nhang!

Mấy tên học sinh không nắm tốt thời gian, bắt đầu lo lắng vung bút mà viết. Ai nha! Có học sinh thầm hô một tiếng, hiển nhiên vội vàng dẫn tới sai lầm.

Lý Diên Khánh chờ bút tích đã khô, liền giơ tay lên, một lão học cứu cười cười tiến tới lấy bài thi của hắn. Lúc này, Nhạc Phi cũng giơ tay lên, hắn cũng muốn nộp bài thi.

Buổi chiều là thời gian chấm bài, do tám trợ giáo Huyện Học tiến hành đóng cửa chấm bài thi, các quan viên không tham dự nữa. Buổi chiều Tri Châu Lý Quỳ muốn trở về huyện An Dương, trước khi chuẩn bị rời đi, y cần phát biểu ý kiến của mình đối với Hội Đồng Tử huyện Thang Âm.

Trong chính đường Huyện Nha, Tri Huyện, Huyện Thừa, Huyện Úy, Chủ Bộ và Học Chính năm quan viên đang khiêm tốn nghe Tri Châu Lý quan nhân phát biểu.

Lý Quỳ ôn hòa cười nói với mọi người:

- Lần này ta nhận lời mời của Lưu Tri Huyện, đến đây quan sát cuộc thi tài Hội Đồng Tử của quý huyện. Mặc dù thời gian không dài, nhưng ta đã lĩnh hội rất sâu sức ảnh hưởng của Hội Đồng Tử tại huyện Thang Âm.

Nhất là học đường Lộc Sơn đoạt giải quán quân trong cuộc thi biện thử ngày hôm qua, tiếng pháo nổ toàn thành, ta liền biết huyện Thang Âm văn phong hưng thịnh. Loại tỷ thí này trong lúc bất giác thay đổi giáo hóa dân chúng, đáng để khen thưởng. Cho nên đầu tiên ta khẳng định tác dụng tích cực của Hội Đồng Tử. Sau khi trở về ta sẽ mở rộng kinh nghiệm của huyện Thang Âm ra toàn Châu, cũng sẽ dâng tấu triều đình. Đương nhiên, đề nghị cũng phải nhắc tới, vì để Hội Đồng Tử làm được tốt hơn, ta chỉ nhắc tới hai đề nghị.

Nghe được Tri Châu muốn báo lên triều đình, Tri Huyện Lưu Trinh cực kỳ phấn chấn. Mục đích tổ chức Hội Đồng Tử của y chủ yếu là ghi thêm điểm cho con đường làm quan của mình. Y vội vàng nói:

- Xin Lý quan nhân quất roi chỗ chưa đủ, chúng ta sẽ hấp thụ giáo huấn, không ngừng cố gắng.

Lý Quỳ mỉm cười:

- Nói quất roi là nói quá lời, chỉ là đưa ra hai đề nghị nho nhỏ. Đầu tiên là lựa chọn học sinh dự thi. Ta phát hiện phần lớn học sinh đều tham gia liên tục mấy lần, mỗi năm đều là gương mặt cũ, không tốt cho lựa chọn tân tú. Ta đề nghị mỗi học sinh nhiều nhất tham gia hai lần, đồng thời gia tăng nhân số dự thi, như vậy sẽ có càng nhiều học sinh nhận được cơ hội học tập quý giá này.

Đề nghị của Lý Quỳ đánh trúng vào chỗ yếu hại, hạn chế số lần dự thi của học sinh, cũng sẽ loại trừ mấy gia tộc lớn lũng đoạn danh ngạch, khiến cho nhiều học sinh có cơ hội tham dự tranh tài hơn.

Lý Quỳ lại đưa ra đề nghị thứ hai:

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

- Hội Đồng Tử lần này, ta phát hiện chênh lệch tuổi tác giữa các học sinh là rất lớn, nhỏ nhất chỉ có sáu tuổi, lớn nhất lại có mười bốn tuổi. Việc này ta cảm thấy không thỏa đáng. Ta đề nghị hạn chế một chút tuổi tác học sinh dự thi, ví dụ như mười hai tuổi trở lên, mười lăm tuổi trở xuống. Như vậy trình độ học thức giữa họ sẽ càng gần gũi, hoặc là có thể chia tổ thi đấu, sáu đến tám tuổi một tổ, tám đến mười hai tuổi một tổ, mười hai tuổi trở lên một tổ. Phương án cụ thể là gì, vẫn do quý huyện tự mình cân nhắc, ta chỉ là đưa ra một đề nghị.

Hai đề nghị này của Lý Quỳ đưa ra đều rất hợp lý, cũng nói trúng chỗ chưa đủ của Hội Đồng Tử. Huyện Thừa Mã Phù lập tức nắm lấy cơ hội công kích Lưu Trinh, y tiếp lời nói:

- Có thể nói đề nghị của Lý quan nhân nói trúng tim đen, ta cũng đã nói, học sinh sáu tuổi không thể tham gia trận đấu, loại học sinh này chỉ là có thiên phú, nhưng không có quá trình tích lũy học tập, bất công đối với học sinh học hành gian khổ khác. Nhưng Lưu Tri Huyện lại kiên quyết giữ mình, nhất định muốn nhường cơ hội đoạt giải nhất cho học sinh sáu tuổi, ta không rõ đây là vì sao? Có phải trong này có thứ gì không thể lộ ra ngoài ánh sáng hay không?

Lưu Trinh lại không hề tức giận, lạnh lùng nói:

- Mã Huyện Thừa nói là Lý Diên Khánh đi! Học thức của hắn mọi người rõ như ban ngày, ta có bất công hay không mọi người đều hiểu trong lòng. Trái lại Mã Huyện Thừa nhận của người ta năm trăm lạng bạc ròng, thề son sắt cam đoan người khác lần sau đoạt giải nhất, ta không biết đây có tính là chuyện không thể để lộ ra ngoài ánh sáng hay không?

Mã Phù sắc mặt biến đổi, đứng dậy cả giận nói:

- Ngươi… ngươi đang ngậm máu phun người, ngày hôm nay ngươi nói ra cho rõ ràng, ta thu năm trăm lạng bạc ròng của người khác lúc nào?

Sắc mặt Lý Quỳ đã trở nên cực kỳ khó coi, nhưng y vẫn không nói một lời, lạnh lùng nhìn họ ác đấu. Những quan viên khác vội vàng quay đầu, chỉ sợ mình cũng bị cuốn vào.

Lưu Trinh không chút hoang mang nói:

- Ngươi đương nhiên sẽ không thừa nhận, chỉ là ngươi nghĩ không ra năm trăm lạng bạc đều có ký hiệu, đều là quan ngân của ngân trang Hoàng Khanh Thiều Châu chế tạo trong nguyên niên Tĩnh Quốc, hai mươi lăm lượng một thỏi, có tin hiện giờ ta đi lục soát phủ trạch của ngươi, tìm ra năm trăm lạng bạc ròng.

Đầu Mã Phù ông một tiếng, y lập tức hiểu được, bạc Hà Chấn đưa cho mình lại là cạm bẫy mà Lưu Trinh an bài, chính là vì tung ra trước mặt Tri Châu, mình bị lừa rồi.

Mã Phụ vừa tức vừa vội, toàn thân run rẩy.

Y chỉ vào Lưu Trinh nổi giận mắng:



- Ngươi… ngươi hèn hạ vô sỉ!

Y vừa nói ra câu này, chẳng khác nào thừa nhận mình thu năm trăm lạng bạc ròng của người khác. Mọi người thầm than trong lòng, chiêu này của Lưu Trinh quá ác, lần này chỉ sợ Mã Phù phải xong đời rồi.

Lý Quỳ sắc mặt tái xanh, đứng dậy giận dữ mắng mỏ một tiếng:

- Quả thực là chướng khí mù mịt!

Y phất tay áo lên, quay người rời khỏi Huyện Nha. Một lát sau, một nha dịch chạy tới bẩm báo:

- Tri Châu đại nhân đã đi rồi.

Mãi đến lúc này Mã Phù đang nhìn chằm chằm Tri Huyện mới kịp suy nghĩ, nóng vội giậm chân một cái, đuổi theo. Lưu Trinh nhìn qua bóng lưng hoảng loạn của y, trong lòng cười lạnh. Mặc dù Lý quan nhân không tỏ thái độ tại chỗ, nhưng lúc này Mã Phù đừng mơ tưởng dễ dàng qua cửa.



Quan trường huyện Thang Âm nội đấu cũng không ảnh hưởng tới Hội Đồng Tử. Vào lúc ban đêm liền truyền ra tin tức, học đường Lộc Sơn thi được hạng ba, lại thêm biện thử hạng nhất, thành tích chung cuộc giành được khôi thủ Hội Đồng Tử năm nay.

Mặc dù học đường xã Thang Bắc biện thử không tiến vào chung kết, nhưng vẫn nhận được hạng ba, thi hạng nhất tổng thành tích xếp thứ hai, tiểu học đường Huyện Học Thang Âm xếp hạng ba.

Ngoài dự liệu chính là học đường trấn Vệ Nam biện thử hạng năm, thành tích thi hạng hai, xếp hạng tổng thành tích thứ tư.

Mã học đường trấn Dũ Lý biện thử thứ hai thì xảy ra phiền toái lớn, có người báo cáo tại vòng biện thử thứ ba họ viết ‘Chá cô thiên’, là của sư phụ họ viết ba năm trước đây, đến nay còn lưu lại trong Tham Xuân Đình của trấn Dũ Lý, chứng cứ gian lận vô cùng xác thực, học đường trấn Dũ Lý bị thủ tiêu thứ tự, đồng thời sang năm ngừng thi đấu một năm.

Sau khi tin tức truyền ra, tiếng pháo nổ trọn vẹn một đêm, các loại cảm xúc đan xen trong tiếng pháp nổ lốp bốp.

Sáng ngày hôm sau, đám học sinh tham gia nghi thức trao giải xong, liền bắt đầu tự mình trở về quê nhà. Xe ngựa to rộng của Vương gia sớm chờ trước khách sạn, trên xe ngựa treo hồng treo xanh, hơi giống ngày vui của một số cô nương.