1.2-Nhảy lầu

Lâm Trầm đột nhiên sắc bén giương mắt lên, cùng Hạ Triều bốn mắt nhìn nhau, vốn đang lưu động không khí, trong nháy mắt toàn bộ như cô đọng lại.

Hi Cẩm cảm thấy yết hầu đều là hít thở không thông.

“ Tôi hình như không có mời anh.” khóe miệng Hạ Triều điểm ý cười, đáy mắt lại chỉ có hờ hững, sự thờ ơ không được hoan nghênh.

“Tiểu Hi mời ta.” Lâm Trầm mỉm cười, tựa như băng tuyết tan chảy.

“Tiểu Hi?”

Hạ triều nhìn về phía Hi Cẩm.

Đối mặt với bạn trai hiện tại cùng tiền bạn trai cũ nhìn chăm chú, Hi Cẩm chậm rãi giương mắt, bốn phía mọi người đều thu liễm nín thở , không khí đột nhiên liền giương cung bạt kiếm.

“ Tôi có chút mệt, muốn lên ngủ một hồi.” Mọi người cho rằng Hi Cẩm sẽ đứng ra giải thích, kết quả Hi Cẩm lại một chút cũng không quan tâm.

Hạ Triều hơi nhíu mày, nhưng lập tức liền cười.

“ Được, anh đưa em đi lên.” Hạ triều buông lỏng tay Lâm Trầm, kia tiệt thủ đoạn, lúc buông ra, rõ ràng cổ tay cũng đã bị niết đỏ.

“Đi thôi.” Hạ triều trong miệng nói như vậy, nhưng lại đột nhiên ôm ngang Hi Cẩm lên trước mặt mọi người, từ trên xe lăn bế lên, ôm cậu đi vào thang máy.

Mọi người đứng sau chỉ biết quay qua nhìn nhau, bầu không khí đặc biệt ảm đạm, có một người đặc biệt nhìn chằm chằm theo bóng dang Hạ Triều, đáy mắt ánh lên tia âm lãnh, hận không thể lập tức liền xé nát Hạ Triều.

Đi thang máy lên lầu, Hạ Triều đem Hi Cẩm ôm tới phòng ngủ, đem người ném lên trên giường, kéo qua vỏ chăn.

Hạ Triều cúi đầu hôn lên môi Hi Cẩm, Hi Cẩm né tránh liền bị Hạ Triều nắm cằm, theo sau đó là nụ hôn sâu.

Hi Cẩm nắm lấy quần áo Hạ Triều, cái này hôn cũng quá mãnh liệt đi, đến mức Hi Cẩm có điểm chống đỡ không được, không khí trong thân thể cậu như bị rút sạch, lại vô pháp hấp thụ dưỡng khí bên ngoài, thân thể Hi Cẩm hơi hơi phát run.

Ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của người iêu, đầu lưỡi bị mυ"ŧ đến tê dại, vốn dĩ bàn tay muốn đẩy ra của Hi Cẩm cũng chậm rãi thay đổi, biến thành nắm chặt, phảng phất trước mắt Hạ Triều cậu tựa như cọng rơm .

Cảm nhận được hô hấp của Hi Cẩm nhẹ dần, có thể đứt gãy bất cứ lúc nào, trông thấy bộ dạng mong manh cùng nhu nhược của cậu, cuối cùng làm đáy lòng cuồng bạo của Hạ Triều làm dịu đi đôi chút.

Nhưng vẫn như cũ còn chưa cảm thấy đủ.

“Hi Cẩm, em là của tôi, vĩnh viễn đều là của tôi.” Hạ Triều kéo tay Hi Cẩm, cúi đầu hôn từng ngón tay Hi Cẩm, ánh mắt hắn bén nhọn lại cố chấp, gắt gao nhìn chằm chằm Hi Cẩm.

“Mau nói cho tôi biết, em là của tôi!”

Hạ Triều bỗng nhiên dùng sức, cắn vào đầu ngón tay Hi Cẩm, có hơi đau, làm Hi Cẩm kêu lên một tiếng.

Chỉ là thanh âm kia nghe tựa như làm nũng nhau.

“Em…… Em là của anh.” Hi Cẩm thở dốc nỉ non nói, đáy mắt khẽ gợn sóng, đôi đồng tử màu hổ phách tựa đá quý minh diễm lại mê người.

“ Được rồi, sau gáy của em, để tôi thay băng.”

Nói rồi Hạ Triều liền nhẹ nhàng kéo cổ áo Hi Cẩm xuống, để lộ ra gáy cùng chiếc cổ thon dài mảnh khảnh, ánh sáng trong con ngươi Hạ Triều dâng mờ đi, hắn lặng lẽ nghiến răng, kiềm chế ham muốn cùng du͙© vọиɠ muốn cắn Hi Cẩm.

Băng vết thương được dán vào xương bả vai trái dưới cổ áo được gỡ xuống một cách thật cẩn thận, làn da hồng thuận dính đầy máu tươi .

“Có vẻ đã tốt hơn nhiều rồi.” Hạ Triều nhìn chằm chằm bông hoa đỏ như được vẽ ra bằng lưỡi lam, Hi Cẩm không biết, vẫn luôn tưởng da mình bị dị ứng.

Trong gương nhìn không thấy rõ, chính cậu cũng không quá để ý

Hạ triều cầm bông lau sạch tơ máu, lau một lát, liền cúi đầu dùng đầu lưỡi nhẹ liếʍ đi, Hi Cẩm thân thể mẫn cảm, run run một chút.

“Đừng nghịch.” Hi Cẩm quay lại sau nhìn.

Hạ Triều cười hai tiếng, nhanh chóng một lần nữa băng bó lại vết thương.

“ Được được em mau ngủ đi, một hồi ăn cơm trưa tôi lên gọi em.”

“ Ừm.” Hi Cẩm nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn nghe lời.

Hạ triều hôn lên trán Hi Cẩm, rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.