Chương 7
Máy báo nhịp tim rung liên tục, trong tích tắc... Lâm Hiểu Huyên sắp tắt thở!
Tiểu Tuyết sợ hãi run rẩy, mặt tái mép đứng đấy bất lực nhìn Khương Hàn vẫn cố chấp cứa con dao sắc nhọn trên cổ Lâm Hiểu Huyên. Các bác sĩ y tá sắp loạn lên cả rồi!
chiếc cổ trắng nõn yếu ớt bắt đầu chảy máu, lời khuyên ngăn bên ngoài phòng không ngừng vang lên... Đều vô dụng
Ai ai cũng nói '' Anh điên rồi, định gϊếŧ vợ và con mình sao? ''
Khương Hàn quay ra nhìn bọn họ phẫn nộ
'' Súc sinh trong bụng cô ta không phải của tôi ''
'' Cô ta cũng không phải vợ tôi ''
'' Chết đi chẳng phải tốt sao? ''
Nói xong câu đó Khương Hàn cười to, bàn tay không chút lưu tình cứa thêm nữa. Cổ Lâm Hiểu Huyên lập tức máu lại ứa ra!
Bác sĩ cùng y tá đều la lên. Không xong rồi! Người đàn ông này là muốn công khai gϊếŧ vợ con ngay trước bệnh viện?
'' Thiếu gia! Khương Lão phu nhân đã nói gì? Họ nói thiếu gia phải chăm sóc tốt Lâm tiểu thư. Không được ngược đãi cô ấy! Nếu không cổ phần Khương Thị sẽ không được chuyển nhượng cho ngài''
'' Thiếu gia, mau mau buông dao xuống! Cứu thiếu phu nhân và đứa bé ''
Ngoài cửa giọng nói của một ông lão vọng vào. Mọi người quay ra nhìn đoán chắc là quản gia của Khương gia
Khương Hàn mở to mắt nhìn cổ Lâm Hiểu Huyên đã bị mình mất khống chế làm cho chảy máu mới hoàn hồn, giật mình nhấc tay ra vứt phanh con dao xuống đất
Hai tay ôm đầu mình!... Hắn điên rồi, gϊếŧ cô ta chẳng phải hắn sẽ không được thừa kế cổ phần Khương thị, còn sẽ bị vào tù sao? Cũng may, cũng may hắn chưa xuống tay với cô ta
Hai tay hắn ôm lấy đầu mình, chân dài loạng choạng chạy ra khỏi phòng bệnh!
Bác sĩ lúc này nhanh tay đuổi hết những người không liên quan. Lâm Hiểu Huyên lúc này đang rất nguy kịch!
Tim đã không đập!
Máy báo nhịp tim trở về con số 0 trên bảng máy điện tử...
Bác Sĩ nhanh chóng kiểm tra hiện trường cấp cứu có an toàn không rồi gấp gáp shock điện ngoài l*иg ngực
Không khí vô cùng khẩn trương!
Bác sĩ vỗ mạnh vào vai Lâm Hiểu Huyên không ngừng gọi to tên cô. Nhưng cô gái yếu ớt đáng thương không hề có dấu hiệu tỉnh lại!
Cả người Lâm Hiểu Huyên bị shock lên rồi lại rơi xuống giường bệnh, lần nữa lại lần nữa... Bác sĩ không ngừng hô to kêu y tá chuyển chế độ shock nặng hơn
Shock lên rồi thân thể lại rơi xuống giường bệnh hơn năm lần... Trái tim Lâm Hiểu Huyên không hề có dấu hiệu đập trở lại...
Ngoài hành lang bệnh viện không một bóng người, quản gia và Tiểu Tuyết đã bị Khương Hàn bắt phải trở về Khương gia. Hắn nói:
'' Mặc kệ cô ta, còn dám lui tới đây thì đừng hòng sống ở Khương gia nữa ''
Tiểu Tuyết khóc rất nhiều, quản gia tức giận Khương Hàn nhưng trong lòng đã mệt mỏi đến kì lạ! Ông không có thân phận! Không có con cái, không nơi nương tựa!... Nếu bị đuổi khỏi Khương gia thì sau này chẳng biết đi về đâu
Trong phút chốc ngoài hành lang bệnh viện, không một người thân của Lâm Hiểu Huyên tới thăm cô... Thực ra là nhà họ Lâm đã gả cô đi thì sẽ không đoái hoài tới nữa! Bao nhiêu đời nhà họ Lâm trưởng bối đều có khái niệm trọng nam khinh nữ, nên từ khi Lâm Hiểu Huyên sinh ra đã không có phần tình cảm này của người nhà!
Một mình cô nằm trong đó, cả thân thể đau rã rời, chìm trong bóng tối giữa sự sống và cái chết!
Bảo bối trong bụng cũng đang nguy kịch...
'' Không xong rồi, mẹ không cứu được nữa! Bây giờ chỉ còn cách cứu đứa nhỏ thôi ''
'' Nhưng đứa bé chưa hình thành... Nó mới có gần sáu tháng ''
'' Không có gì là không thể! Cố gắng lên! Phải cứu đứa bé tội nghiệp này đã ''
Bác sĩ mau chóng phẫu thuật cho Lâm Hiểu Huyên lấy đứa bé ra!
Mất máu quá nhiều!
Lâm Hiểu Huyên... Sức sống của mày chỉ như thế này thôi sao?
Lâm Hiểu Huyên... Mày cả đời này có cảm thấy hạnh phúc không?
Lâm Hiểu Huyên... Đau không? Trái tim có đau không?
Lâm Hiểu Huyên, còn sinh linh bé nhỏ trong bụng mày thì sao? Mày định cứ thế mà đi ư?
Mày định ra đi như thế để hắn được sống yên ổn sao?
Lâm Hiểu Huyên!... Mày phải cố gắng mở mắt ra, cố gắng để cho hắn ta phải hối hận...
Nhưng... Cô đã không còn sức để mở mắt nữa rồi!
Trong vô thức Lâm Hiểu Huyên thấy cả người mình không hề đau đớn nữa! Bàn tay bé nhỏ buông thõng xuống...
Giờ shock điện, cũng vô dụng thôi!
Lâm Hiểu Huyên đã chết...
Bảo bối! Mẹ yêu con... Sống thật tốt và khỏe mạnh nhé!
Bác sĩ lấy đứa bé còn chưa ra hình người nhanh chóng gói lại vào tá mang đến l*иg kính trẻ sơ sinh... Họ quyết tâm cứu sống đứa trẻ tội nghiệp bằng mọi giá...
Cô ấy sức khỏe đã yếu ớt vô cùng, mấy ngày trước bị nhốt trong nhà kho nhịn đói. Cảm lạnh trong mùa đông giá rét! Chưa được một ngày chồng cô ấy lại cứa dao vào cổ... Thử hỏi một người đang bấp bênh giữa sự sống và cái chết có chút động lực nào để tỉnh lại không?
'' 13 giờ 55 phút, bệnh nhân Lâm Hiểu Huyên qua đời ''
....
Còn đang chìm trong kí ức đau thương, Lâm Hiểu Huyên cười chua xót! Trái tim đau đớn quặn thắt lại!
Sinh mệnh yếu ớt như một bông hoa!
Hôm nay bông hoa ấy còn nở rộ, màu sắc thật rực rỡ đắm chìm trong tình yêu và mù quáng cho đi tình yêu của mình... Và thế rồi bông hoa ấy cũng phai tàn mà thôi!
Lâm Hiểu Huyên! Nếu cho mày sống lại, nhất định khiến hắn ta chết trong đau đớn. Trả giá tất cả!
....