Hận Em Yêu Em

7.06/10 trên tổng số 53 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Một người hận em luôn khiến em chìm trong đau đớn chật vật.Một người yêu em, vì em mà dịu dàng như nước... Tạo nên một hận em yêu em đẫm nước mắt và ngọt ngào...
Xem Thêm

Chương 2
'' Con ngoài dã thú có giá trị lợi dụng cao! Cô không biết sao? ''

Vừa nói xong liền cảm nhận tay mình có thứ gì đó ấm nóng chảy xuống, hắn nhìn mặt cô. Cô ta đang khóc!

Lâm Hiểu Huyên đã nghe nhiều lời nói cay đắng của hắn nhưng cô đều cắn răng chịu đựng. Vì Lâm gia cô chấp nhận bị hắn châm biếm khinh thường...

Nhưng ngay cả con ruột của mình hắn cũng không quan tâm, mở miệng gọi nó là '' con ngoài dã thú '' sao cô chịu nổi?

Đêm hôm đó là ai hãm hại cô? Đưa cô tới Hoành điếm để những người đàn ông khác trêu đùa cô! Rồi ai giả vờ làm anh hùng cứu mỹ nhân, cứu cô ra khỏi tay mấy gã bụng phệ... Sau đó cô và hắn liền nảy sinh tình một đêm... Hắn không nhớ sao? Vậy cuối cùng coi cô là gì?

Khương phu nhân?

Hay là vợ!?

Tất cả chỉ là vẻ bề ngoài.

Nước mắt chảy xuống, Lâm Hiểu Huyên cắn môi nhìn người đàn ông cao hơn mình nửa cái đầu, bàn tay đang bóp mạnh cằm cô đau đớn nhưng cô không rên lấy một lời

Ánh mắt bình tĩnh lấp lánh ngập nước nhưng kiên cường nhìn hắn.

Khương Hàn cười khẩy nhìn Lâm Hiểu Huyên đang tỏ ra mạnh mẽ trước mặt mình

'' Đừng có giả tạo trước mặt tôi ''

Vừa nói xong liền nhìn thấy Lâm Hiểu Huyên ngước mắt nhìn mình cười tươi sáng lạn

'' Tôi giả tạo đấy, làm sao đây? Sao không đánh tôi? ''

'' Cô tưởng tôi không giám? ''

Ngữ khí hắn lạnh lùng, bàn tay bóp chặt cằm Lâm Hiểu Huyên hơn. Sau đó ...

'' Ba '' một cái tát đau đớn in trên mặt Lâm Hiểu Huyên.

Lần thứ hai trong ngày cô bị bàn tay không chút lưu tình của chồng mình đánh, dấu tay in rõ trên mặt. Vết thương trên miệng bị hắn tát ở bệnh viện chưa khỏi, lại thêm cái nữa. Khoé miệng cô máu tươi tràn ra

Cả khuôn mặt xinh đẹp đau rát đã sưng lên, cô vẫn mỉm cười nhìn hắn

'' Khương Hàn! Không yêu tôi tại sao giữ tôi lại?''

'' Anh có thể gϊếŧ tôi hoặc để tôi đi đi, tôi mệt mỏi quá rồi ''

Cô cứ ngỡ chỉ cần mình yêu Khương Hàn sẽ khiến anh cảm nhận được! Cứ ngỡ tấm chân tình này sẽ khiến anh cảm động, Nhưng cô sai lầm rồi... Tất cả chỉ vì cô sai lầm!

Khương Hàn hận cô...

Ánh mắt tức giận nhìn người phụ nữ nhu nhược cứng miệng trước mắt. Hận không thể đánh cô thật mạnh

'' Đưa cô ta tống vào nhà kho, không có sự cho phép của tôi cả thức ăn cũng không được mang tới ''

'' Cho cô ta chết trong đó luôn ''

Quản gia nãy giờ vẫn luôn đứng bên cạnh không khỏi rùng mình nhìn thiếu gia và thiếu phu nhân, ông run rẩy trả lời

'' Nhưng, thiếu gia... Cái kia, phu nhân đang mang thai ''

Khương Hàn nhìn quản gia

'' Vậy thì sao? ''

'' Cô ấy sẽ không chịu được, đứa bé cũng không, không phát triển được ''

Quản gia thật ra đang cầu xin hắn, đừng làm vậy nữa! Cô ấy chỉ là một cô gái... Hơn nữa, cô ấy đang mang thai!

'' Cô đừng hòng nghĩ phá đứa bé đi, có mơ cũng không được ''

Khương Hàn không đáp lời quản gia, chỉ lạnh mặt sang nhìn Lâm Hiểu Huyên, mặt cô đã in rõ năm ngón tay của hắn. Lúc này cảm thấy hả dạ

'' Khương Hàn, anh tưởng tôi muốn sao? Chính anh nhìn lại mình đi. Anh coi tôi là gì? Lâm thiếu phu nhân? Vợ, hay chỉ là người qua đường không hơn không kém? ''

Lâm Hiểu Huyên cười châm biếm, mặt đau rát, khoé môi cũng đau khiến cô nói chuyện hơi khó, giọng nói lạc đi nhiều

'' Đều sai '' Khương Hàn nhếch miệng

'' Cô xứng để làm những người thế sao? Chỉ là người sinh con cho tôi. Không hơn không kém! ''

Nói xong câu đấy lạnh lùng nhìn vệ sĩ bên cạnh

'' nhốt cô ta vào nhà kho ''

Lắng nghe từng lời Khương Hàn nói lòng Lâm Hiểu Huyên liền lạnh như tảng băng. Nặng trĩu, mặc kệ vệ sĩ đưa mình vào nhà kho cô vẫn thất thần

'' Ầm ''

Vệ sĩ lạnh mặt đóng cửa nhà kho lại. Đang là mùa đông, nhiệt độ bên ngoài là năm độ lạnh thấu xương. Bị nhốt trong nhà kho lại càng lạnh giá

Lâm Hiểu Huyên cảm thấy trong lòng đau nhói, trái tim như bị lời nói bỡn cợt vô tình của Khương Hàn bóp lấy, vò trái tim cô lại, máu chảy đầm đìa

Thật đau... Trái tim cô đau lắm!

Cả người dựa sát vào cửa nhà kho vô lực ngồi sụp xuống đất, bên trong là một mảng tối om, không chút ánh sáng. Tiếng chuột kêu ríu rít

Đột nhiên Lâm Hiểu Huyên cười, nụ cười chói mắt biết bao trong màn đêm lạnh lẽo...

Cô cảm thấy bây giờ bản thân mình thực giống cô bé bán diêm

Liệu đêm nay, đêm mai, đêm mai nữa cô có chết cóng trong màn đêm giá rét?

Không được, cô còn có bảo bảo trong bụng. Vươn tay xoa xoa bụng mình

'' Bảo Bối à, mami lạnh quá. con có lạnh không? ''

'' Mami xin lỗi, mẹ chưa ăn gì! Đêm nay để con nhịn đói theo rồi ''

'' Mẹ xin lỗi, để con chịu khổ... Bảo bối à ''

Thêm Bình Luận