Chương 16: Trong lúc lơ đãng



“Em muốn sớm gặp anh một chút không được sao, chúng ta cùng nhau đến sân bay, em có làm bữa sáng cho anh.”

“Còn có bữa sáng, có thể suy xét một chút.”

“Không chỉ bữa sáng, muốn phục vụ cái gì đều có.” Hứa Dung ngượng ngập nói.

Dương Sâm bị trêu chọc đến nhũn người, đáp ứng sáng mai đón người.

Hứa Dung lại hỏi: “Sâm ca, anh đang làm cái gì?”

Dương Sâm nói: “Thu thập hành lý.”

Hứa Dung hiếu kỳ nói: “A, cái kia...... Anh nhà không giúp sao?”

Nhắc tới người này Dương Sâm liền bực mình nhưng hắn vẫn giữ mặt mũi cho Thu Căng, không có nói chuyện vừa rồi với Hứa Dung: “Tự mình chuẩn bị vẫn tốt hoơn.”

Hứa Dung thông minh không hỏi tiếp, cười nói: “Sâm ca thật thảm, nếu em ở đấy nhất định sáng sớm chuẩn bị gọn gàng cho anh.”

Dương Sâm cảm thấy Hứa Dung không chỉ biết nói lời ngon ngọt, còn rất tri kỷ, tưởng tượng đến bộ dáng nhạt nhẽo của Thu Căng, không khiến người khác có hứng thú.

Nếu...... Thu Căng có thể giống Hứa Dung thì tốt rồi.

Ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Thu Căng mở cửa, nói: “Cơm đã nấu xong.”

Dương Sâm nói một câu trong điện thoại: “Tắt máy, tôi phải ăn cơm.”

Cảm nhận được Dương Sâm đi tới, Thu Căng theo bản năng vươn tay về phía hắn.

Lại cảm giác bên người có một lọn gió thổi qua, vòng qua cậu, chưa từng dừng lại.

Thu Căng giật mình, chậm rãi buông tay.

Cậu không hỏi Dương Sâm nói chuyện điện thoại với ai, cũng không nghe rõ cuộc nói chuyện, chỉ nghe được tiếng cười của ông xã.

Không biết từ khi nào, Dương Sâm đối với người ngoài dịu dàng hơn với cậu.

Hai người mặt đối mặt ngồi trên bàn cơm, không ai nói một lời, không khí có chút nặng nề.

Thu Căng không biết lúc nãy có xem như cãi nhau hay không, cũng không biết Dương Sâm có phải đang giận mình.

Thẳng đến khi ăn cơm xong, Thu Căng mới hỏi hắn: “Lần này đi mấy ngày?”

Dương Sâm vẫn chưa nguôi giận: “Tầm nửa tháng.”

Trong lòng Thu Căng nghĩ như thế quá lâu nhưng vẫn không nói gì.

“Bên kia có hơi lạnh, nhớ mặc nhiều quần áo, đừng để bị cảm.”

Dương Sâm ừ một tiếng, thần sắc hòa hoãn rất nhiều: “Lần này đi có hơi lâu, ở nhà nhớ khóa kỹ cưửa, chú ý an toàn.”

“Buổi tối ôm tiểu Dương ngủ, đừng sợ, nếu sợ hãi cứ gọi điện thoại cho tôi.”

Thu Căng nghe vậy, vươn tay về phía hắn.

Đây là ước định của cậu cùng Dương Sâm. Khi cậu cảm thấy bất an, khi hai người cãi nhau, chỉ cần Thu Căng duỗi tay, Dương Sâm đều hiểu nắm lấy tay cậu, cho cậu an ủi.

Bởi vì đây là tia ấm áp duy nhất cậu có thể bắt lấy trong bóng đêm.

Dương Sâm nhìn cậu duỗi tay, bất đắc dĩ cười cười, nắm lấy tay cậu.

Cảm giác được độ ấm lòng bàn tay của ông xã, lúc này trong lòng mới ấm lại, “Sớm về nhà.”

*

Ngày hôm sau Dương Sâm thức dậy rất sớm, ngày hôm qua đã đồng ý tới đón Hứa Dung, còn phải tới sân bay. Tuyến đường của hai người bất đồng, không tiện đường đi chung.

Hắn cầm vali cùng công văn đi về hướng cửa.

Thu Căng nghe thấy âm thanh, vội xoa tay ướt lên tạp dề, đi ra hỏi: “Sớm như vậy đã phải đi sao? Bây giờ em dọn......”

Lúc Dương Sâm rời giường cũng không chú ý người bên cạnh đã dậy, lúc này nhìn Thu Căng ở phòng bếp, có chút giật mình. Vì đền bù áy náy trong lòng, hắn đi qua hôn lên trán Thu Căng một cái, “Tiểu Thu, tôi có chút bận, em tự mình ăn sáng nhé.”

Thu Căng nuốt xuống câu sau: “Vậy nhớ mua bữa sáng trên đường, trên đường tiểu ——”

“Tôi biết.”

Thậm chí Dương Sâm không kịp nghe cậu nói xong đã thay giày, vội vàng ra cửa.

Sau đó cửa gỗ đập một tiếng lớn.

Trong phòng chỉ còn lại Thu Căng.

Cậu ngây người trong lát, chợt ngửi được mùi cháy khét.

Thu Căng luống cuống tay chân, chạy nhanh qua tắt lửa, không cẩn thận để đầu ngón tay đυ.ng phải nồi.

Cậu tắt bếp ga, lúc này mới đặt ngón tay trong nước lạnh.

Đầu ngón tay truyền đến cơn nóng rát đau đớn, Thu Căng dựa vào ký ức ở trong ngăn tủ tìm thuốc trị bỏng, sờ soạng một hồi vẫn không thấy.

Bấc giác nhớ tới, lần trước Dương Sâm đổ nước bị bỏng, nên có lấy ra dùng.

Bởi vì mắt cậu không tiện, vị trí đồ vật trong nhà bày biện đều tương đối cố định, bằng không Thu Căng sẽ không tìm thấy, Dương Sâm ngày thường sẽ chú ý điểm này.

Có lẽ lần trước Dương Sâm bị bỏng, dùng xong thuốc quên đặt lại chỗ cũ.

Là người sẽ có thời điểm sơ sẩy.

Sau này nghĩ lại mới hiểu, có đôi khi đối phương trong lúc lơ đãng đã biểu lộ tâm tự đặt lên người cậu không còn như trước.

Cậu bỏ ngón trỏ vào trong miệng nhấp nhấp, muốn giảm bớt đau đớn.

Nhưng không biết vì sao, nhớ tới cảnh tượng ông xã tối hôm qua nhận được một cuộc điện thoại, nhớ tới sáng nay vội vàng rời đi, vết thương trên tay lại truyền đến chỗ trái tim.

Thu Căng ngồi trên sô pha lơ đãng một lát mới chậm rãi đứng lên, đổ hết trứng gà cháy vào sọt rác, trở về phòng.

*

Tới thời gian phỏng vấn, Thu Căng dựa theo địa chỉ đối phương cung cập, cầm gậy dò đường ra cửa.

Trước giờ cậu đi không quá xa, chỉ tới chợ bán thức ăn gần đây. Lần này đoạn đường hơi xa, trong lòng ít nhiều có chút khϊếp đảm nhưng nghĩ đến cơ hội đi làm, trong lòng tràn ngập chờ mong.

Thu Căng y theo hướng dẫn chỉ đường trong di động, đi tới vạch trắng giành cho người qua đường.

Bên tai tràn ngập tiếng người cùng tiếng còi xe hơi náo nhiệt, cái này cậu vẫn chưa thích ứng được.

Không khỏi nhớ tới vụ tai nạn xe cộ hai năm trước kia.

Thu Căng nuốt xuống nước miếng, dùng gậy dò đường tiến về phía trước.

Cậu biết, bây giờ phải khắc phục chướng ngại.

Cậu cầm gậy dò đường, đi đến một chỗ ven đường, bên tai nghe âm thanh báo hiện tại là đèn đỏ, vì thế Thu Căng đứng tại chỗ chờ.

Nhìn không thấy cũng tốt, không cần để ý người khác dùng ánh mắt gì nhìn cậu.

Chờ đến giọng nói trụ giao thông báo đèn xanh, nghe thấy tiếng bước chân người qua đường đi lại, lúc này mới dám đi.

Chỉ là gậy dò đường không cảm nhận được vạch qua đường, Thu Căng đi tương đối chậm, bất tri bất giác đã chếch sang vạch trắng.

Cậu nghe tiếng còi ô tô, thúc giục cậu đi nhanh lên.

Nhưng cậu tìm không thấy vạch qua đường, muốn trở lại điểm xuất phát cũng không được.

Trong lúc nhất thời kinh hoảng chiếm cứ trong lòng, tay chân càng thêm chậm chạp.

Chính mình như vậy, quả nhiên chỉ có thể gây thêm phiền toái cho người khác.

Trong khoảnh khắc tuyệt vọng đó, đột nhiên vang lên một giọng nói, “Xin hỏi, cần hỗ trợ không?”

Đó là một giọng nam trẻ tuổi, giọng nói ấm áp bình thản dễ khiến người ta hảo cảm.

Thu Căng gật gật đầu: “Ngại quá, có thể giúp tôi qua đường không?”