Chương 15: Đi công tác



Cao Ngạn Thiên nghe cậu nói muốn tìm công việc, phản ứng đầu tiên là nghi ngờ, “Cái gì? Hắn dám ghét bỏ cậu ở nhà?”

Thu Căng bật cười, “Không phải, là do mình ở nhà rảnh rỗi, muốn kiếm việc.”

Cao Ngạn Thiên nửa tin nửa ngờ, “Thật sự không phải do hắn ghét bỏ?”

“Thật sự không phải.”

Lúc này Cao Ngạn Thiên mới yên tâm, trước giờ luôn tôn trọng quyết định của Thu Căng. Hiện tại Thu Căng muốn hòa nhập xã hội, chứng minh cậu ấy thật sự muốn hướng về tương lại, đây cũng là điều Cao Ngạn Thiên muốn.

Thu Căng sợ quá khó xử, bổ sung nói: “Tùy tiện tìm công việc gì cũng được, tiền lương thấp một chút cũng không sao. Chỉ cần không gây thêm phiền toái cho người khác là được......”

Cao Ngạn Thiên cười nói: “Được rồi, để ông đây hỏi thăm một chủ.”

*

Cao Ngạn Thiên tìm rất nhanh, mới hai ba ngày đã có có tin tức.

Cao Ngạn Thiên giới thiệu cho cậu một công việc trong đài phát thanh.

“Radio?” Thu Căng chưa từng tiếp xúc qua ngành sản xuất, có chút không tự tin: “Là cùng người khác nói chuyện phiếm sao?”

“Bên radio có rất nhiều tổ, cái gì mà chuyên mục tình cảm, tình hình tài chính, chính trị đương thời, tin tức nóng hay kể một ít chuyện trước khi ngủ gì đó, hơn nữa đều có sẵn kịch bản.”

“Giọng cậu dễ nghe, còn rất khác biệt, nói một chút chuyện xưa hay tùy tiện tâm sự với người chủ trì khẳng định là có thể thu thập một số fans.”

“Hơn nữa có nhiều thời gian rảnh, chỉ cần ghi nhớ kịch bản, ngồi trong phòng phát sóng hai giờ là được.”

Thu Căng nghe vậy có chút động lòng, bộ dáng của cậu đi ra ngoài làm việc rất khó, hơn nữa cậu cũng sợ cùng người xa lạ tiếp xúc, nếu làm việc ở radio, ông xã có thể yên tâm.

“Nghe nói nhà đài này dựa công ty lớn phát triển, gần đây tiếp xúc kịch truyền thanh. Ông đây nghe không hiểu lắm, bất quá giống như kiểu kịch nhiều năm trước cậu thích nghe.”

“Tìm qua trên mạng, vừa vặn chỗ đó cách công ty Dương Sâm không xa, hay là đến thích ứng một chút, tiếc là tiền lương không cao...”

“Có thể có thể nhưng bộ dạng này, người ta sẽ nhận sao?”

Cao Ngạn Thiên cười nói: “Không sao đâu, ông đây vận khí tốt hỏi han trong vòng bạn bè oới 2 ngày phát hiện ra chỗ này. Cũng cùng người phụ trách bên kia nói sơ qua tình huống của cậu, đối phương tỏ vẻ không ngại còn muốn một đoạn ghi âm nhỏ, có thể nói. Để ông đây gửi phương thức liên hệ qua.”

Thu Căng thật sự không biết nên nói như nào cho phải, chỉ có thể khô khan nói lời cảm tạ với Cao Ngạn Thiên lại cảm thấy không ổn, nói thêm một câu, “Thiên ca, khi nào có thời gian tới Nghi thành chơi, tôi mời ăn cơm.”

Cao Ngạn Thiên sảng khoái nói: “Được, chờ ông đây rảnh nhất định sẽ chạy tới thăm cậu.”



Thu Căng trò chuyện bên phía đại diện một chút, đại khái hiểu biết tình huống hai bên, đối phương tìm một đoạn thơ để cậu thu âm.

Rất nhanh đã có hồi đáp, phía nhà đài rất hài lòng, trao đổi thứ tư tuần sau đến phòng làm việc trực tiếp nói chuyện.

Thu Căng vui sướиɠ, đầu tiên là gọi cho Cao Ngạn Thiên sau đó định chia sẻ tin vui với ông xã.

Khi mở ra khung chat, cậu lại do dự một chút.

Ông xã đi làm bận rộn như vậy hay là chờ mọi thứ ổn định mới nói.

Nhưng mà Thu Căng không ngờ ông xã muốn đi công tác.

“Ngày mai phải đi, sao lại đột xuất như vậy?”

“Công ty an bài.”

Một tuần trước công ty đã thông báo, là do Dương Sâm bận rộn hay là dần dần xa cách Thu Căng nên quên nói.

Hắn chột dạ, cho rằng Thu Căng đang chất vấn.

Thu Căng nghe ra ngữ khí ông xã không tốt lắm, vội nói: “Em không có ý gì hết, chỉ cảm thấy có chút đột ngột.”

Trước kia đi công tác ông xã sẽ chủ động nói trước mấy ngày, để cậu chuẩn bị tâm lý.

Số lần Dương Sâm đi công tác không tính là nhiều nhưng một khi đi phải mất tận 2 tháng.

Thu Căng không nói nữa, giống như lần trước mở ra vali thu thập quần áo.

Dương Sâm thấy cậu sờ soạng gấp quần áo, tay chân vụng về, còn đem một cái áo sơmi nhét vào vali.

Dương Sâm nhìn không được nữa: “Đi nghỉ ngơi đi.”

Thu Căng nói: “Không sao đâu.”

Dương Sâm dừng một chút, vẫn là không nhịn xuống nói: “Áo sơ mi kia bẩn rồi.”

Thu Căng vội vàng tìm áo sơmi nhưng không biết Dương Sâm nói cái nào lại sợ Dương Sâm cảm thấy chút việc nhỏ này cũng làm không tốt.

Dương Sâm nhìn động tác của cậu càng bực bội.

Bởi vì những việc nhỏ này đổi bất kỳ người nào cũng sẽ làm tốt hơn Thu Căng, quần áo nào chưa giặt cũng không biết, rồi lại nhìn đến bộ dáng sốt ruột của cậu có vài phần không đành lòng.

Dương Sâm thở dài một hơi, lấy áo sơ mi kia ra: “Là nhét phía dưới.”

Thu Căng thập phần mẫn cảm với giọng nói người khác, nghe Dương Sâm thở dài, cảm nhận được lần này bị hắn ghét bỏ.

Thu Căng thấp giọng nói: “Xin lỗi.”

Như là đứa nhỏ làm chuyện xấu, giọng nói mang theo vài phần cẩn thận.

Dương Sâm thấy cậu như vậy, càng thêm không kiên nhẫn, rõ ràng là cậu gấp sai quần áo, hắn còn chưa nói cái gì đã bày ra dáng vẻ này, chẳng lẽ còn dám ủy khuất?

“Em nhìn không thấy, về sau hành lý để tôi tự chuẩn bị là được rồi.”

Sắc mặt Thu Căng trắng bệch, nhẹ gật đầu, sau đó yên lặng rời khỏi phòng.

Dương Sâm tùy tiện gấp vài bộ mình hay mặc nhét vào vali, mang theo vài vật dụng hằng ngày, trong lúc đó nhận được cuộc gọi từ Hứa Dung.

Dương Sâm nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, lướt sang nút nghe.

“Sâm ca, hành lý đều chuẩn bị xong chưa, ngày mai đến đón em đuúng không?”

Thanh âm Hứa Dung mang theo vài phần làm nũng vui sướиɠ.

Dương Sâm bị lây nhiễm cảm xúc từ người nọ, cảm thấy trong lòng đều vui sướиɠ không ít, không tự giác cười nói: “Tiểu trứng lười, chỉ đi vài bước cũng cần tôi tới đón?”