Chương 14: Đều là tôi sai



“Uy, là tiểu Thu à.” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nam ồ ồ.

Đối diện ngữ khí quen thuộc, trên mặt Thu Căng hiện ra vài phần ý cười, “Thiên ca, hiện tại bận không?”

“Không bận, còn đang ước cậu tìm ông đây tâm sự đây, còn cái đồng hồ lần trước, tên tiểu tử kia nói như thế nào?”

Thu Căng mỉm cười, “Anh ấy nói rất thích, ít nhiều đều nhờ Thiên ca giúp đỡ.”

“Khách khí cái gì?” Cao Ngạn Thiên hừ nhẹ một tiếng: “Nhìn lại mình đi, từ khi kết hôn, nửa năm cũng không chịu gọi ông đây một cuộc điện thoại, ở nhà tự bế một mình.”

Nhắc tới cái này, Thu Căng không khỏi hổ thẹn.

Cao Thiên Ngạn là người phương Bắc, cũng là Beta, vóc dáng cao, tính cách phóng khoáng. Thời đại học có quan hệ rất tốt với Thu Căng, hai người còn nói sau tốt nghiệp muốn mở chung một cửa hàng.

Nhưng kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, Thu Căng gặp được Dương Sâm.

Sau khi tốt nghiệp Dương Sâm khuyên cậu tới quê hắn làm việc.

Thu Căng là cô nhi, dọn tới chỗ nào cũng được.

Vì thế Thu Căng cùng bạn trai đi tới thành phố phương Nam này.

Mà sau khi Cao Ngạn Thiên tốt nghiệp, bởi vì trong nhà có việc gấp phải trở về. Thu Căng lại cùng Dương Sâm đi phương Nam, lời hẹn thời đại học nhanh chóng chìm vào quên lãng nhưng hai người vẫn thường xuyên liên lạc, quan hệ chưa từng xa cách.

Nhưng ai biết, hai năm trước Thu Căng gặp tai nạn xe cộ dẫn tới đôi mắt mù, Cao Ngạn Thiên bỏ việc ở phương Bắc ngồi xe lửa suốt đêm tới bệnh viện. Biết được tai nạn có liên quan tới Dương Sâm, tức giận đánh Dương Sâm một trận.

Buổi tối đó, Dương Sâm tiếp đối tác uống rượu say.

Dương Sâm khi đó còn chưa luyện ra bản lĩnh ngàn ly không ngã, vài chén rượu xuống bụng là say.

Trong cơn men say, hắn gọi điện thoại để Thu Căng đi đón hắn.

Thu Căng ở trong điện thoại nghe được giọng hắn, rất lo lắng, lập tức lái xe đi.

Ai ngờ nửa đường dần dần nổi lên sương mù, Thu Căng thấy không rõ đường, vừa lúc có một chiếc xe tải qua đường, đâm bay xe Thu Căng.

Cao Ngạn Thiên đỏ mắt, hung hăng nắm cổ áo Dương Sâm, nói: “Con mọe nó, chỉ biết gọi điện thoại sai Thu Căng, không biết tự gọi xe?! Nửa đêm còn muốn cậu ấy tới đón? Bác sĩ nói đôi mắt Tiểu Thu có khả năng mù, Dương Sâm, mày lấy cái gì đền?!”

Bởi vì tính tình Thu Căng tương đối lạnh nhạt, thời đại học không kết giao bạn bè, thậm chí còn bị cô lập.

Cao Ngạn Thiên tiếp xúc qua một thời gian biết Thu Căng từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, không có người nhân, cũng không thích cùng người khác ở chung. Bởi vậy người ngoài đều cảm thấy cậu ấy lạnh nhạt nhưng kỳ thật tính tình rất tốt.

Bọn họ đều là Beta, không bị tin tức tố ảnh hưởng nên không có phiền não. Dáng người Cao Ngạn Thiên cường tráng, trong mắt gấu đen Cao Ngạo Thiên Thu Căng chính là đứa nhỏ đáng thương.

Bởi vậy Cao Ngạn Thiên vẫn luôn xem Thu Căng là em trai mà đối đãi, mấy năm nay đều ra sức chăm sóc cậu.

Cao Ngạn Thiên không thích Dương Sâm, cảm thấy người này chỉ có túi da tốt, miệng lưỡi trơn tru, nhìn liền biết không phải loại an phận, hơn nữa hắn là Alpha. Nhiều lần khuyên Thu Căng đề phòng Dương Sâm.

Lúc ấy Dương Sâm là Alpha được hoan nghênh nhất trường đại học, không đi thích Omega lại cố tình lì lợm la liếʍ một Beta không có tin tức tố, thực sự làm người ta hoài nghi.

Phần cảm tình này đến tột cùng là nhất thời hứng khởi thích món đồ chơi mới mẻ hay thật sự bị Thu Căng hấp dẫn, chỉ có chính Dương Sâm mới biết.

Không chỉ có Cao Ngạn Thiên nghĩ như vậy, lúc ấy cũng có rất nhiều người đánh cược Dương Sâm khi nào chia tay Beta này.

Nhiều năm qua, Cao Ngạn Thiên thấy Dương Sâm vẫn luôn thành thật, mấu chốt từ khi Thu Căng cùng một chỗ với hắn, tươi cười trên mặt nhiều hơn trước.

Dần dần, Cao Ngạn Thiên cũng không đề phòng Dương Sâm nữa.

Đôi khi Cao Ngạn Thiên suy nghĩ có lẽ lúc trước thành kiến quá nặng. Một người tốt như Thu Căng, một khi thích sẽ rất khó thay lòng.

Cao Ngạn Thiên cho rằng hai người sẽ luôn bình an hạnh phúc ai ngờ một tai nạn ngoài ý muốn, hại Thu Căng mất đi đôi mắt.

Cao Ngạn Thiên hối hận, hối hận lúc trước không kiên trì dẫn Thu Căng tới phương Bắc lang bạt, hối hận đem Thu Căng giao cho một Alpha không đáng tin cậy.

Cho dù biết việc này không thể hoàn toàn trách Dương Sâm nhưng vẫn nhịn không được lửa giận trong lòng.

Thu Căng sống không dễ dàng, nếu không còn đôi mắt, về sau phải làm gì bây giờ?

Cũng may Dương Sâm tự biết đuối lý, không có phản kháng, tùy ý để Cao Ngạn Thiên đấm một hồi rồi suy sụp ngồi dưới đất, thấp giọng nức nở nói: “Đều là tôi sai, tôi, sẽ phụ trách nửa đời sau của Tiểu Thu.”

Thu Căng biết tin mắt mình mù, cả người đều lâm vào trạng thái cực đoan.

Kiểu người bên ngoài lạnh nhạt kỳ thật nội tâm rất mẫn cảm, không ai biết cậu suy nghĩ cái gì, cả ngày nhốt trong nhà, đến cửa cũng không dám ra, sợ gặp Cao Ngạn Thiên, càng sợ đυ.ng trúng Dương Sâm.

Sau này Thu Căng đến bệnh viện tiếp nhận mấy tháng trị liệu tâm lý, lúc này mới chuyển biến tốt đẹp. Dương Sâm cũng không nuốt lời, hắn cầu hôn Thu Căng.

Có lẽ xác định người yêu sẽ không rời bỏ mình, Thu Căng cảm động bắt đầu chậm rãi tiếp thu trình trạng hiện tại, nỗ lực thích ứng sinh hoạt người mù.

Có lẽ là bởi vì kết hôn, tâm tư Thu Căng đều đặt trên người Dương Sâm, Cao Ngạn Thiên cũng có sự nghiệp riêng, hai người dần dần ít nói chuyện.

Cao Ngạn Thiên thấy Thu Căng không nói chuyện, còn tưởng bản thân nói sai, vừa định xin lỗi thì Thu Căng nói: “Đúng vậy, ở nhà hai năm, có chút buồn.”

Thu Căng hít sâu một hơi, có chút ngượng ngùng nói: “Thiên ca, tôi muốn tìm việc làm nhưng lâu rồi không ra xã hội, đối bên ngoài cũng không quá hiểu biết, muốn hỏi một chút bên ngoài có công việc gì phù hợp với tôi không?”