Chương 7

7

Tiểu Như và tôi đã đến nghe giảng tại một lớp học của trường trung học làng Tiểu Nam.

“Các em học sinh, đây là cô giáo Văn, năm năm trước, trong thời kỳ khốn khó nhất, cô ấy đã chuyển đến công tác ở trường Trung học làng Tiểu Nam của chúng ta. Nhờ sự kiên trì của cô giáo Văn và sự coi trọng của thành phố mới khiến trường Trung học làng Tiểu Nam của chúng ta tồn tại và phát triển đến ngày nay.”

“Chúng ta hãy cùng nhau nói lời cảm ơn, cô giáo Văn!”

“Cảm—ơn—cô—giáo—Văn—“

Giọng nói của bọn trẻ đinh tai nhức óc (*), và từng từ được phát ra đều đặn rõ ràng.

(*) Đinh tai nhức óc: ồn ào, âm thanh hỗn loạn. Ý nói âm thanh quá ồn nghe rất đau đầu.

Tiểu Như và tôi ngồi ở cuối lớp, bắt đầu lắng nghe những bài giảng.

Sau giờ học, bọn trẻ vây quanh chúng tôi.

“Cô Văn! Cô Văn! Em nghe nói cô đến từ Đại học Kim Thành đúng không?”

“Đúng vậy.”- Tôi mỉm cười.

“Thật là tuyệt vời!”- Những giọng nói đầy ngưỡng mộ lần lượt vang lên.

Cô giáo ở bên đúng lúc lên tiếng:

“Vào thời điểm đó, Đại học Kim Thành thậm chí còn khó thi hơn bây giờ. Cô giáo Văn đã trở lại đây vì mọi người, điều đó thực sự rất tuyệt vời."

Bọn trẻ gật đầu khi nghe những lời nói đó.

Chợt có một đứa trẻ khác nói lớn:

“Cô giáo Văn, cô có biết Lương Thời không? Anh ấy là một nhà văn! Hai người là bạn học đúng không?"

Một đôi mắt đột nhiên mở to tròn.

Quả nhiên là Lương Thời. Luôn luôn được chào đón như vậy.

Tôi mỉm cười rồi an ủi Tiểu Như, muốn thay đổi chủ đề.

“Có biết nhau…nhưng không quá thân quen.”

“Ồ—ồ—ồ"

Những đứa trẻ ngay lập tức trở nên quan tâm và tiếp tục hỏi tôi dồn dập.

“Lương Thời có thật sự đẹp trai không?”

“Có chứ.”

“Ồ…”- Bọn trẻ bắt đầu nhao nhao mất trật tự.

“Cô giáo Văn có biết anh ấy thích ai không?”

“Gì cơ?”

“Anh ấy thích một cô gái!”- Bọn trẻ đồng thanh nói.

“Anh ấy nói mỗi cuốn sách đều viết dành cho cô ấy!”

“Và giải thưởng Xuân Vân lần này, anh cũng nói rằng anh muốn tranh giành nó là vì cô gái kia!”

“Cô…cô không biết."- Giọng tôi trầm xuống.

“Cô không biết rõ về anh ấy cả."

“Ồ—“- Bọn trẻ trông có vẻ hơi thất vọng.

Tiểu Như thấy vậy thì lên tiếng:

“Cô giáo Văn đang hơi mệt. Đó là vì cô ấy đi đường xa cả ngày hôm nay.”

Tiểu Như và tôi đi dạo trên sườn đồi phía sau trường.

“Tại sao cô lại muốn trò chuyện cùng bọn trẻ….”

“Các em ấy có hứng thú, trò chuyện thêm chút cũng không sao.”

“Nhưng Lương Thời rõ ràng là người không tôn trọng cô…”

Tiểu Như đang đấu tranh vì tôi.

“Kết quả bây giờ anh ta đang như diều gặp gió. Nhưng cô…”

“Tiểu Như.”- Tôi nói.

“Cậu ta chẳng như em nghĩ đâu.”

“Nhưng…cô thực sự không muốn nghe điều gì từ cậu ta.”

“Sau khi cô qua đời, người ta sẽ nói rằng cô đã đi du lịch nước ngoài. Nếu có ai nghĩ cô đã lập gia đình, cứ để họ hiểu lầm vậy.”

Có một chút nghi ngờ xuất hiện trong mắt Tiểu Như. Nhưng trước khi cô ấy có thể trả lời lại, tôi đã chỉ tay lên bầu trời trước mặt và nói với cô:

“Hãy nhìn vào đám mây kia đi!”

Bây giờ trời đã dần tối. Ánh sáng mặt trời lúc hoàng hôn chiếu xuyên qua những đám mây, khúc xạ những màu sắc rực rỡ và bao trùm cả bầu trời.

“Nó thật đẹp…”- Tiểu Như ngắm nhìn, không kìm được liền cảm thán.

“Khi còn nhỏ, chúng ta luôn vùi đầu vào nhiều vụ mùa màng trên cánh đồng, để rồi không biết bao lần bỏ lỡ cảnh đẹp như vậy.”

Tôi nằm xuống sườn đồi, gối đầu lên tay, lặng lẽ ngước nhìn những đám mây bồng bềnh.

“Mãi đến bây giờ, cuối cùng tôi cũng có thời gian để ngắm nhìn vẻ đẹp xung quanh mình.”

Nhìn bầu trời lúc bình minh và nhìn mây lúc hoàng hôn.

Đi cũng nhớ hắn mà ngồi cũng nhớ hắn.