Chương 8

8

Tôi và Lương Thời hôn nhau trên sân thượng.

Sau khi tách ra, tôi nằm trên đất, hơi thở gấp gáp.

Lương Thời cúi người, tôi nheo mắt nhìn hắn ta:

"Cậu khá có kinh nghiệm đấy."

Vẻ mặt phơi phới của Lương Thời ngay lập tức sụp đổ.

“Văn Hâm, cậu thực sự làm hỏng bầu không khí này rồi.”

Tôi dựa vào lan can, cười khıêυ khí©h:

"Sao, cậu hiểu đúng không? Cậu tức giận à?"

“Tôi không có.”

Lương Thời nghiến răng:

“Tôi chỉ ôm cậu thôi. Tôi chỉ viết thư tình cho cậu. Chỉ hôn cậu.”

Sau khi nói xong, hắn lại tiếp tục hôn tôi.

~•~•~•~•~

Lương Thời đưa tôi đến vùng ngoại ô. Tôi hỏi hắn đang làm gì, nhưng hắn bí ẩn từ chối trả lời.

Không khí vùng ngoại ô thật trong lành, cỏ cây xanh mướt cả một góc trời. Nó nhắc tôi nhớ về quê hương của mình cách xa hàng ngàn dặm.

Hắn dẫn tôi lên đồi, người thì ngồi còn người thì nằm.

Vòng tay ra sau để gối đầu, ngẩng cao đầu nhìn mọi thứ đầy thích thú:

“Hãy nhìn vào những đám mây kìa.”

Tôi không nói nên lời.

"Cậu học xong môn Hán Ngữ hiện đại (*) rồi nên ngồi đó nhìn mây nhìn trời hả?"

(*)Hán Ngữ hiện đại: Môn Ngữ pháp học Hán ngữ Hiện đại là môn học giúp học viên tìm hiểu kỹ hơn về hệ thống ngữ pháp của Hán ngữ hiện đại. Môn học này có mối quan hệ biện chứng với môn học Hán ngữ hiện đại, là nền tảng giúp học viên được củng cố lại kiến thức cơ bản của ngữ pháp Hán ngữ mà học viên đã được tiếp cận ở bậc Đại học, để từ đó tiếp tục tìm hiểu sâu hơn và một cách có hệ thống hơn về hệ thống về ngữ pháp học trong Hán ngữ hiện đại ở mức nâng cao.

"Chuyện đó, cậu hiểu được không phải là tốt rồi sao? Bộ có chuyện gì nữa hả?"

Hắn không thèm để ý, đưa tay kéo góc áo của tôi rồi cười nói:

“Nhà thơ Văn, hãy ở lại với tôi một lúc đi.”

Tôi miễn cưỡng ngồi xuống bên cạnh hắn và nhìn lên những đám mây.

Lúc này bắt đầu có gió, mây nhẹ bay như những bông tuyết, biến hóa muôn hình vạn trạng trên bầu trời cao.

“Văn Hâm.”

“Hả?”

“Cậu phải nhớ nhìn vào đám mây nhiều hơn. Đặc biệt là vào buổi tối nha.”

“Tại sao?”

“Bởi vì——“

“Bình minh thì nhìn trời, hoàng hôn thì ngắm những đám mây.”

~•~•~•~•~

“Đồ điên!”

“Lương Thời, mục tiêu của cậu là gì?”

Tôi quay đầu lại và hỏi hắn. Đọc‎ 𝘁hêm‎ 𝓃hiề𝐮‎ 𝘁𝙧𝐮yệ𝓃‎ ở‎ ⩶‎ T𝙧𝖴m‎ T𝙧𝐮yệ𝓃.V𝓃‎ ⩶

"Tất nhiên, đó là trở thành tiểu thuyết gia xuất sắc nhất trong cả nước.”

Hắn ta ngẩng đầu lên nói một cách tự hào.

Tôi mỉm cười gật đầu đồng tình:

“Cậu nhất định sẽ thành công.”

“Còn cậu thì sao? Sẽ trở thành nhà phê bình văn học quyền lực chứ?”

Lương Thời ngậm một cọng cỏ sâu róm trong miệng và nói rõ ràng.

“Khi đó, nếu tôi viết một bài báo, cậu sẽ chỉ trích nó, giống như mắng tôi viết một bức thư tình vậy.”

“Ha ha ha, cậu nói như thể tôi bị bệnh vậy. Đó gọi là phê bình, góp ý bình thường!”

“Tốt tốt tốt! Phê bình và góp ý, tôi cầu xin nhà phê bình Văn phê bình tôi nhiều hơn và thúc giục tôi cải thiện.”

Lương Thời hái một bó hoa dại, kết thành vòng hoa và đội lên đầu cho tôi.

Ánh nắng nhẹ nhàng không chói chang chiếu xuống chúng tôi, vạn vật xung quanh đều sáng sủa khiến tâm trạng căng thẳng của tôi được thư giãn.

Lúc đó tôi không biết rằng, đây là một trong những tia nắng hiếm hoi và cuối cùng trong cuộc đời mình.

~•~•~•~•~

“Chúng ta chia tay đi, Lương Thời.”

“Tại sao?!”- Đôi mắt của Lương Thời tràn đầy sự nghi ngờ.

“Lương Thời, đừng trẻ con nữa.”- Tôi nói.

“Sắp tốt nghiệp rồi.”

“Sắp tốt nghiệp…chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“Đừng có giả vờ ngu ngốc nữa.”

Tôi vỗ vai hắn ta, tiếp tục nói thêm:

“Không phải cậu đăng ký du học ở Anh sao? Với điều kiện hiện tại của cậu, nhất định có thể đậu."

“Đó là những gì cậu đang nói. Tôi chỉ muốn nói với cậu mà thôi.”- Khuôn mặt của Lương Thời từ u ám trở nên rạng rỡ, hắn ta trở nên phấn khích rõ rệt

“Tôi đã nói với bố mẹ rằng chúng ta sẽ đến Anh cùng nhau. Cậu không phải lo lắng về học phí, chỉ cần làm theo hướng dẫn của tôi trên các tài liệu đăng ký. Khi thời cơ đã đến, chúng ta sẽ cùng nhau bay đến Anh...”

“Lương Thời.”- Tôi ngắt ngang lời của hắn.

“Tôi là người cần học bổng để trang trải học phí.”

“Tôi biết, nhưng đừng lo, tôi sẽ giúp cậu trả học phí. Chúng ta có thể cùng nhau làm việc và học tập để trang trải cuộc sống, nếu cậu thấy không đủ, tôi có nỡ bỏ đói cậu không? Cậu cứ yên tâm.”

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn Lương Thời.

“Ầy, cậu đừng cảm thấy xấu hổ, sau này kết hôn, của tôi không phải là của cậu sao? Hơn nữa, bố mẹ tôi rất quý trọng cậu nên không phải chịu bất kỳ gánh nặng nào cả.”

Dưới ánh nhìn của tôi, giọng điệu của hắn ngày càng yếu đi.

“Ừm...Cậu cũng có thể nợ trước, sau này làm việc rồi từ từ trả lại cho tôi..”

“Tôi không có ý đổ lỗi cho cậu."- Tôi vỗ vai hắn ta.

"Cảm ơn cậu rất nhiều, Lương Thời, vì đã nghĩ về tôi nhiều đến thế.”

“Nhưng tôi thật sự xin lỗi, tôi nhất định không thể đi với cậu được.”

Tôi lấy tờ giấy ra cầm trên tay, có chữ ký tên tôi, tên của cố vấn và con dấu đỏ tươi.

“Hình thức hỗ trợ giáo dục sau tốt nghiệp đại học ở vùng núi?!”

Lương Thời kinh ngạc đọc dòng chữ trên tờ giấy đó.

“Không thể được, tại sao cậu lại đi đến một nơi xa xôi như vậy? Không phải bạn luôn muốn làm việc và kiếm tiền thật nhanh sao?”

“Đừng quá ngạc nhiên.”- Tôi cười với hắn.

“Quê tôi ở làng Tiểu Nam.”

~•~•~•~•~

Sau khi nghe câu chuyện của tôi, Lương Thời dường như bị sốc, lông mày và đôi mắt luôn tươi vui của hắn đã nhăn lại rất nhiều.

“Văn Hâm…tôi…Văn Hâm..”

Tôi bật cười thoải mái nhìn hắn.

“Đừng ngốc như thế, chẳng phải cậu muốn nói rằng cùng tôi đi sao?”

“Từ bỏ tương lai tươi đẹp ở nước Anh để về với núi thẳm rừng già, chịu gian khổ cùng tôi không?”

“Cho dù tôi có đồng ý thì bố mẹ cũng sẽ không đồng ý. Với lại tôi cũng đành chịu.”

“Dừng lại ở đây thôi, Lương Thời.”

Tôi mỉm cười vẫy tay với hắn rồi dứt khoát quay đầu bước đi.

~•~•~•~•~

“Văn Hâm! Văn Hâm!!”

Sau khi chia tay, Lương Thời đã không đến gặp tôi trong suốt ba ngày.

Vào ngày thứ tư, hắn lại xuất hiện. Hắn ta cũng đang nhe răng cười, trông rất hạnh phúc.

Hắn lấy một tờ danh sách, nhảy lên nhảy xuống trước mặt tôi, tay vẫy vẫy.

“Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi! Làng Tiểu Nam đã tuyển dụng một giáo viên mới trong năm nay!”

Tôi cầm lấy danh sách và thấy rằng thực sự có một cái tên được viết trên cột của làng Tiểu Nam.

Lí Khác, hai mươi sáu tuổi. Anh ấy là một học sinh bình thường ở làng bên cạnh.

Lương Thời nắm tay tôi, nói giọng điệu hào hứng:

“Hãy nhìn xem, làng Tiểu Nam có một giáo viên mới! Cậu không phải lo lắng về việc bọn trẻ không có sách để đọc!“

Hắn ta bắt đầu luyên thuyên:

“Tôi đã hỏi qua, giáo viên mới sẽ được tuyển dụng mỗi năm trong tương lai. Cậu thấy đấy, ngay từ đầu cậu đã không học để làm giáo viên. Hai năm đi dạy chỉ là thay thế chỗ trống tạm thời. Sau khi kết thúc giảng dạy, tôi gần như sẽ trở về từ Vương quốc Anh, lúc đó chúng ta hãy cùng nhau tìm việc ở một thành phố khác, được chứ? Nếu cậu nhớ bọn trẻ, mình cũng có thể tìm một thành phố ở phía Nam.”

“Tôi vẫn sẽ đợi cậu. Chúng ta sẽ không chia tay, có được không?”

Nhìn vào biểu hiện phấn khích và mong đợi của hắn, tôi dường như không có lý do gì để từ chối.

Cuối cùng, làng Tiểu Nam cũng đã có một giáo viên mới.

Tôi gật đầu và nói có với Lương Thời.