Chương 11.2 Tra tấn

Chương 11.2 Tra tấn

Tóc đột nhiên bị túm lấy, kéo mạnh lên trên. Gương mặt tức giận của nam nhân liền xuất hiện, sợ hãi trong phút chốc truyền tới, bàn tay to lớn đột nhiên vương tới mặt cô.

"Chạy?"

Lật Thế bị tát đau, che lại gương mặt sưng đỏ, nước mắt liền chảy ra.

Bang!

Lại thêm một tiếng tát thanh thúy, nửa khuôn mặt đều là dấu vết đỏ tươi, cô đau đớn, nhịn không được phát ra tiếng khóc nghẹn ngào.

"Sao không chạy tiếp? Có bản lĩnh cứ chạy tiếp cho tôi!"

"Không, không chạy."

"Hiện tại biết không chạy?" Hắn túm lấy tóc cô, đem cô đè trên mặt đất, nửa khuôn mặt bị cọ xát trên mặt đất thô sáp đến biến dạng. Lật Thế đáy lòng tràn ngập sợ hãi.

"Tôi thật muốn đem em bóp chết, còn không biết tính của tôi sao?"

Hắn cười càng ngày càng khủng bố.

"Xem ra không dạy dỗ là không được. Trờ về xem tôi trừng phạt em."

Lật Thế bị bắt lên xe, cô trừ bỏ ôm đầu nè tránh bị đòn thì chính là khóc, một cái lại một cái tát hướng vào đầu cô,tóc rơi lả tả.

Hắn ngoài ác độc mắng còn dùng bạo lực hành hạ, cô một chút cũng không dám phản khán.

Trở lại trang viên, Bạch Thanh đã ôm cánh tay bị cắn trèo tường chạy, trên mặt đất còn vương lại máu của ông ta, xem ra bị cắn không hề nhẹ.

Bạch Giang Xuyên vuốt ve đầu Bin Laden khích lệ, nó hưng phấn lè lưỡi sủa to.

Lật Thế lui vào trong góc xe run rẩy không ngừng, cuối cùng vẫn như cũ bị cưỡng ép lôi xuống.

"Tới, không phải muốn chạy sao? Bây giờ chạy cho tôi xem!" Hắn nắm tóc cô, khom lưng, chỉ vào cổng sắt to lớn phía xa, từ tính bên tai cô nói nhỏ, tàn nhẫn chen lẫn hưng phấn.

"Nếu em chạy thoát, tôi trả tự do cho em. Đây là cơ hội tốt, em thông minh như vậy, hẳn không bỏ qua cơ hội này đi?"

Lật Thế khóc thút thít,không ngừng lắc đầu, lại bị hắn đẩy mạnh bả vai.

"Còn không nhanh chạy đi cho tôi!" Bạch Giang Xuyên rống giận.

Thấy cô bất động, hắn dùng chân đạp vào đùi Lật Thế, "Tôi đếm đến ba, nhanh chạy cho tôi!"

"Ba, hai, môt!"

Lật Thế sợ bị đánh, chân khập khiễng chạy về phía trước, nam nhân nhe răng cười lạnh.

"Bin Laden."

"Gâu gâuuuu"

Thân mình mãnh mẽ của chó săn chạy vọt lên, Lật Thế rốt cuộc mới hiểu hắn mốn làm gì, cô rõ ràng sợ chó như vậy, hắn lại cố tình dựa vào khuyết điểm này hành hạ cô.

Bắp đùi bị nó cắn tổn thương vốn dĩ chạy không nhanh, hai ba bước liền bị đuổi kịp, chó săn đập cô ngã xuống mặt đất, dọa cô ứa ra mồ hôi lạnh, miệng không ngừng kêu cứu mạng.

"Bin Laden." Bạch Giang Xuyên gọi tên, nó lại chạy trở về.

"Còn không nhanh đứng lên chạy tiếp!"

Lật Thế tuyệt vọng nắm lấy mặt cỏ, "Không. . . . . Tôi từ bỏ, Bạch Giang Xuyên, tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, huhu, tôi thực sự biết sai rồi! Tôi không bao giờ. . . . chạy nữa."

Hắn thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô khóc, không có một tia thương cảm.

"Nếu không chạy, tôi liền kêu nó cắn em."

Huyết sắc trên mặt Lật Thế đều mất hết, mồ hôi nhễ nhại đứng lên, nức nở, giống như người què bước về phía trước.

Chó săn phía sau lại lần nữa tấn công cô, lại bị gọi trở về, lại chạy lên tấn công cô, nếu cô chạy quá chậm, liền trở thành bia ngắm di động.

Bạch Giang Xuyên ra lệnh nó cắn mắt cá chân cô, răng nanh bén nhọn thật sự chuẩn xác cắn lên.

Cô sợ chết loại cảm xúc hãi bất an này, khóc đến khàn giọng, chỉ có thể nhanh chóng đứng lên, rõ ràng đã chạy thoát, hắn cũng không buông tha cô, bắt trở lại thực hiện lần tra tấn tiếp theo.