Chương 11.1: Tra tấn

Chương 11.1 Tra tấn

Căn nhà trống trãi, chỉ còn lại người đàn ông đang đứng trong bếp.

Bao nilon trong tay Bạch Giang Xuyên rơi xuống, đưa mắt nhìn giường hỗn độn, lông mi dài rũ xuống, chậm rãi xoay người, hai mắt thâm thúy lạnh băng nhìn người đàn ông.

"Ông thả cô ấy ra!"

Âm thanh âm trầm,vang lên trong căn phòng mang đầy cảm giác áp bức. Bin Laden nghe ngữ khí của hắn liền hiểu, tư thế phòng bị, yết hầu phát ra tiêng gầm gừ.

"Mày có thấy sao? Bạch Giang Xuyên, tao không tìm mày tính sổ, mày liền không để người ba này vào mắt!"

Bạch Thanh cầm dao phay* nghiêm túc chỉ vào hắn, "Tao cho mày ở đây dưỡng bệnh, không phải để mày tán tỉnh nữ nhân! Thứ vô liêm sỉ, đứa hạnh y như bà mẹ đê tiện của mày. Hôm nay tao nhất định phải dạy dỗ mày một trận!"

Bạch Giang Xuyên lạnh lùng nhìn ông ta cầm dao phay đi tới, chuẩn bị sẵn sàng gϊếŧ chết đứa con là hắn đây.

Không đợi Bin Laden tấn công, Bạch Giang Xuyên trước ánh mắt kinh ngạc của Bạch Thanh, nắm lấy cánh tay ông ta, xoay người lại, rắc một tiếng, tay đã bị trật.

Bạch Thanh đau đớn phát ra tiếng rống giận, sức lực chẳng thể nào địch lại hắn, Bạch Giang Xuyên đá một cái, cả người liền lăn tới sopha, đầu đập vào chân ghế sắc bén, đau đến choáng váng mặt mày.

"Ông vẫn cho rằng tôi là đứa trẻ mười tám tuổi tám năm trước sao?"

Bạch Giang Xuyên không nhanh không chậm đi tới, dùng sức dậm chân chế trụ ông ta, Bạch Thanh ngay cả ho khan cũng không thể kêu ra.

Mái tóc dài gần như che đi vẻ mặt lanh lùng cùng tàn nhẫn của hắn, "Lão già, ông đáng ra nên chết từ lâu! Chết đi cho tôi! Mau chết đi!"

Hắn dùng sức đá mấy cái, người dưới thân bị đá đến hít thở không thông, phát ra từng tiếng sặc sụa, dao rơi bên cạnh cũng không thể lấy được.

Bạch Giang Xuyên thu lại chân, như nghĩ đến cái gì, xoay người nhanh chóng rời đi, không quên ra lệnh cho Bin Laden.

"Cắn chết ông ta!"

"Gâu Gâu!"

Bạch Thanh sợ hãi trừng lớn đôi mắt, che lại bụng, nội tạng đau đớn, vội vã từ trên mặt đất bò dậy.

Nhưng chưa kịp bò dậy, Bin Laden đã vồ tới tới, lần nữa đem ông áp đảo trên mặt đất, điên cuồng xé rách cổ áo ông ta.

"A cứu mạng, cứu mạng!"

*****************************************************************

Cửa cuốn bị kéo xuống, đem cô ngăn lại bên ngoài. Lật Thế khóc đến không còn sức, quỳ gối ra sức đánh vào cửa, cả người đều là nước mắt, nghiêng ngã té trên đất.

"Dì. . . Đừng không cần con, cầu xin dì, con sẽ nghe lời mà, huhu. . . ."

Mấy người qua đường thấy được cảnh này, tràn đầy cảm thông nhìn qua.

Cảnh sát tuần tra dừng bước, đồng nghiệp bên cạnh quay lại nhìn anh.

"Giúp cô ấy được không?"

Đồng nghiệp lắc đầu, "Ôi! Không được, cô gái này đã được Bạch gia căn dặn, ai cũng không được chạm vào. Đem lòng hảo tâm của cậu cất đi. Mau đi thôi!"

Anh dừng lại nhìn qua, cuối cùng cũng bị đồng nghiệp lôi đi.

.

Lật Thế muốn bò cũng không thể bò, miệng vết thương bị dẫm lên,cẳng chân gần như xé đứt. . . . . Cô đau quá, thực sự rất đau, cả khuôn mặt sưng phù khóc đến khó coi, lẻ loi ngồi xổm ở cửa, ra sức kéo áo sơmi vốn không tới đùi che lại thân thể.

Cô dự định ở chỗ này chờ cả ngày, dì nhất định sẽ thương xót cô. Dù sao dì nuôi dưỡng cô lâu như vậy, cô không tin dì không có chút cảm xúc nào với mình.