Bạch Giang Xuyên dường như không quan tâm đến những gì ông ta nói, như thể không hắn ta không nghe được gì.
“Nói đủ chưa? Còn dám dùng cái miệng chó kia nói thêm một lời, vậy thì tôi sẽ thả chó cắn ông.”
“Đồ súc sinh!” Bạch Thanh tức giận nếp nhăn trên khóe mắt cũng ép vào nhau, “Lão tử nuôi ngươi lớn như vậy, kết quả chính là ngươi đối với ta như vậy? Đáng lẽ ta nên đem ngươi gϊếŧ từ khi còn trong bụng mẹ.”
Bạch Giang Xuyên ngoáy ngoáy lỗ tai, khó chịu thở dài, “Đủ rồi phải không, nói đủ rồi thì cút đi.”
“Ta là cha của ngươi.”
Lật Thế ghé ở trên cửa, nghe tiếng cãi vã hai cha con bên ngoài, không ngờ gia cảnh hắn thế mà náo nhiệt như vậy, cẩu nam nhân này vậy mà lại là cô nhi.
Cô bị cảm, cái mũi ngứa ngáy muốn ho khan, vốn dĩ muốn đưa tay nhéo lại chậm một bước, hắt xì một tiếng, bên ngoài lập tức an tĩnh trở lại.
Lật Thế khịt mũi, cảm thấy có điểm không lành.
“Bên trong ngươi giấu người nào?” Bạch Thanh chỉ vào căn phòng rống giận.
Bạch Giang Xuyên lấy lại tinh thần, không kiên nhẫn nhíu mày, quát lớn, “Cút!”
“Là nữ nhân có phải không!” Bạch Thanh tiến lên, lãnh đạm chất vấn: “Đem cô gái đó thả ra cho ta, Bạch Giang Xuyên ai cho ngươi lá gan, dám đem nữ nhân giấu ở nơi này!”
Lật Thế trợn to đôi mắt, hy vọng người cha này có thể cứu mạng cô, đem cô thả đi.
Nhưng đúng như cô dự đoán, cuộc cãi vã cuối cùng cũng dừng lại, tiếng chó sủa liên tục bên ngoài càng dữ dội, những tiếng chửi rủa dơ bẩn khó nghe cũng dần nhỏ lại, rất nhanh, cô liền không nghe thấy thanh âm của nam nhân kia.
Lật Thế muốn mở cửa ra nhìn xem, nhưng trong lòng lại không dám, cánh tay trên nắm cửa không biết nên là thế nào.
Bỗng nhiên, cửa từ bên ngoài mở ra, cô bị dọa lui lại, chân mềm nhũn, trực tiếp ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn hắn sợ hãi.
Bạch Giang Xuyên lạnh lùng liếc nhìn sự sợ hãi trên mặt cô, Lật Thế lại lùi lại, đổi chủ đề.
“Cái kia, tôi vừa rồi nghe thấy, anh, anh bị bệnh? Từ trong bệnh viện chạy ra ngoài sao? Có bệnh cần phải chữa mới được. . .” Cô vừa nói vừa không dám nhìn hắn.
“Xin, xin lỗi, tôi không phải cố ý hắt hơi, là không kiềm chế được.”
Hắn trở tay đóng cửa, ngồi xổm xuống dùng sức bóp cằm cô, cảm giác đau đớn truyền đến,Lật Thế nghiến răng liều mạng không dám kêu ra tiếng.
“Muốn biết cái gì sao?” Bạch Giang Xuyên nở nụ cười quỷ dị, “Nói cho em biết, ta là từ bệnh viện tâm thần chạy ra/”
Đồng tử Lật Thế phóng đại, có chút kinh ngạc cùng sợ hãi.
Thanh âm hắn tàn nhẫn, phảng phất bắt lấy trái tim cô, nắm ở trong lòng bàn tay, “Cho nên ngàn vạn lần chớ chọc ta, bệnh tâm thần gϊếŧ người không phạm pháp, em muốn sống, cần phải nghe lời.”