Chương 10.1: Vứt bỏ

Bạch Giang Xuyên đối xử với cô lúc bệnh thực sự không tệ, cho phép cô lên giường ngủ, không cưỡng ép quỳ gối, còn thay thuốc cho chân cô.

Nếu không phải mỗi ngày phải khẩu giao cho hắn, Lật Thế còn tưởng hắn yêu cô.

Ngày lành không bao lâu, bệnh tình dần tốt lên, Lật Thế cũng thu liễm lại chút tâm tư nhỏ, không dám chạy nói lung tung, mỗi lần đều ảo tưởng hắn cầm dao đuổi theo cô chém gϊếŧ, kẻ bệnh tâm thần cái gì cũng làm được nha.

Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới lại có người tới cứu cô.

Người tới là cha hắn, sau khi Bạch Giang Xuyên ra ngoài sau năm phút ông liền tới, đập "bang bang" cửa phòng ngủ, Lật Thế lưỡng lự, không dám mở cửa, nam nhân kia từng nói cô mở cửa liền chặt đứt tay cô.

"Bên trong có người phải không, mau ra đây cho tôi."

Nam nhân trung niên thô lỗ lên tiếng, cô liền nghe ra là người đàn ông cãi nhau lần trước với Bạch Giang Xuyên.

Lật Thế vội vàng rời giường, dùng áo khoát che đậy cơ thể.

"Chú. . . Chú ơi, cầu xin chú cứu con ra, con bị hắn bắt nhốt ở đây."

Khóa cửa vặn vẹo phát ra âm thanh càng lúc lớn hơn, giây tiếp theo, phá cửa bước vào, diện mạo của ông cùng Bạch Giang Xuyên tương tự vài phần, khuôn mặt lúc tức giận thập phần đáng sợ, mày nhướng lên.

"Ra ngoài! Tôi giúp cô trốn thoát, nhanh lên."

Lật Thế không kịp nói lời cảm tạ, chân trần khập khiễng chạy xuống giường, dáng vẻ còn sốt ruột hơn ông, "Nhanh lên, hắn, hắn không chừng sắp trở về, bị hắn bắt lại con chắc chắn sẽ chết."

"Ở duới lầu là xe của cô?"

Cô liên tục gật đầu, Bạch Thanh đem chìa khóa xe ném cho cô, "Nhanh lái xe đi!"

Lật Thế sửng sốt một, vội vàng cong eo.

"Cảm ơn chú, cảm ơn chú."

Ân nhân cứu mạng, không kịp báo đáp. Cô chỉ muốn chạy đi, cầu mong không gặp lại tên ma quỷ kia.

Bạch Thanh thấy cô xuống lầu, khuôn mặt trầm ngâm, xoay người đi đến phòng bếp, lấy con dao sáng bóng đâm mạnh lên tấm thớt.

Lật Thế dẫm chân ga, chạy thẳng ra ngoài. Cô thực sự sợ bị tên ác ma kia gϊếŧ chết, trước nay cũng chưa từng sợ hãi đến như vậy, chạy trên đường luôn suy nghĩ bị hắn bắt gặp.

Buổi sáng, cửa hàng thú cưng của dì mới mở cửa, Lật Thế mặc một chiếc áo khoác màu đen, thở hổn hển đầy cửa đi vào, nhân viên thấy cô liền cười chào hỏi, Lật Thế một chút hứng thú cũng không có, gương mặt đầy nghiêm túc.

"Dì em đâu? Còn chưa tới sao?"

"Bà chủ đang ở trên văn phòng lầu hai."

Cô nâng cẳng chân nhức mỏi, vội vàng đi lên lầu. Cửa văn phòng mở rộng, Vu Kiều mặc một cái váy liền màu đen, chân thon dài bắt chéo, ngồi trên ghế da nghe điện thoại, cười nói với bên kia.

"Hàng hóa đều đã được bổ sung, mấy chi nhánh khác cũng được trang trí ổn thỏa. Ngài cùng tôi hợp tác, chắc chắn sẽ không bị bạc đãi, hiện tại trong tay tôi còn tới mấy trăm vạn, thả một mà cắn mười.

Không biết bên kia nói cái gì, bà ta càng cười vui vẻ, vừa giương mắt lên đã thấy Lật Thế đứng trước mặt mình, nháy mắt cả người đều khϊếp sợ.

"Mày, mày tới đây khi nào?"

Cô mặt vô cảm, "Vừa rồi dì gọi điện cho ai?"

Bà ta nói vài câu với bên kia liền tắt, vuốt ngực thở dài.