Có người nói rằng thế gian khó nhất chính là gặp gỡ. Nhưng đối với một số người mà nói, điều đáng để hy vọng hơn tất cả, chính là hội ngộ.
Hoàng hôn dần dần bao phủ lấy mặt đất, cây cối ven đường đã bắt đầu đổ bóng đen xuống, dưới trăng, hai người một trước một sau, cùng đi tới:
“Ngươi còn trách ta sao?”
“Điều này ngươi đã hỏi ta một lần rồi. Đáp án này đối với ngươi thật sự quan trọng như vậy sao?”
“Không phải đáp án trọng yếu, bởi vì ngươi là trọng yếu với ta. Bởi vì ngươi, cho nên ta mới để ý!”
Thình lình lại xảy ra màn thổ lộ như vậy, khiến Han Sanggung không biết trả lời thế nào. Bởi vì cái ôm kia khi gặp lại, lòng nàng bây giờ vẫn còn chưa hết kích động, l*иg ngực vẫn đập thình thịch, không tự chủ được.
“Tên Vương tiên sinh kia, có vẻ rất quan tâm ngươi. Mấy ngày nay đều là nhờ hắn đã không ngừng cố gắng đi tìm ngươi.”
Nàng nhanh chóng đổi đề tài, không biết làm sao để đối diện loại tình cảm này.
“Ha hả, đúng vậy. Trước đây còn trẻ, từng làm bạn nối khố với hắn. Nói đến cũng đã hơn mười mấy năm chưa từng gặp lại rồi. Khi đó ta cùng các ca ca trong thương đoàn hay cùng du ngoạn, bọn họ không nghe lời ta, ta liền đánh họ.”
Nói xong, vẫn theo thói quen nắm chặt tay nữ nhân kia không rời. Còn cố tình lắc lư tay nàng, hành động đáng yêu này của nàng ấy khiến cho Han Sanggung bỗng nhiên mỉm cười ôn nhu:
“Ngươi từ nhỏ đã bá đạo như vậy sao?”
“Bộ ngươi mới biết ta ngày một ngày hai thôi sao? Tính tình ta ra sao, lẽ nào Han Sanggung ngươi lại không rõ ràng?”
Han Sanggung bị câu hỏi đột xuất làm cho á khẩu.
Đúng vậy. Là các nàng cùng nhau lớn lên từ thời còn là tiểu cung nữ. Lại là đối thủ ngang sức nhau.
Trong Gian Bếp Chính kia, Han Sanggung cũng hiểu rằng “biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”, cho nên tiếp cận nàng. Cũng dần phát hiện ra “diện mạo” khác của Choi Sanggung.
Bề ngoài tuy không đồng nhất, luôn tỏ ra hung hăn, dữ dằn, nhưng mỗi lần ánh mắt các nàng chạm mặt nhau, trong đôi mắt đó đều nhìn nàng bằng vô số tình cảm che lấp, làm cho nàng đôi ba phần đều tránh không kịp.
Nhưng thời điểm đó, nàng cảm thấy việc tiếp cận Choi Sanggung, luôn dụng tâm kín đáo, nàng sợ chính mình lại đi vào vết xe đổ của Myeong Yi, trong đầu đã thiết lập rằng, nàng ta chính là “nhân vật nguy hiểm”.
Thế gian này, chuyện tình cảm đều không thể nói rõ ràng được, ngay cả chính mình đôi lúc cũng tự bất đồng chính mình, giống như tình cảm càng hiểu, càng có thể đồng tình, tựa hồ không tự chủ được.
“Thật muốn trở lại thời gian trước đây, vô tư vô lự, không có phiền não.” - Choi Sanggung thở dài.
“Thấy Vương thạch đầu tên này, nhất định ta phải đánh hắn một trận mới được. Lúc chia tay rõ ràng đã bảo hắn rồi. Khi nào hắn đến Chosun, ta nhất định sẽ trở về nhà gặp hắn. Nhiều năm như vậy, ngoài gửi phong thư cho ta, một chút tin tức cũng không có nói.”
Han Sanggung không nói tiếp nữa, không biết vì sao, nghe nàng ấy nói về người khác liền cao hứng như vậy. Đột nhiên trong lòng, lại hiện lên một cảm giác mất mát.
Nói xong, cũng là lúc trở về vương phủ. Vừa bước vào phủ, Vương Bàn liền mang theo một đám hạ nhân vội vàng ra nghênh đón, làm cho hai người kia sắp bị dọa đến nơi.
“Ha ha ha ha, ta biết ngươi phúc lớn mạng lớn, nhất định trở về bình an vô sự mà!”
Còn chưa chờ gặp tận mặt Choi Seong Geum, từ xa đã nhận ra nàng, sau đó rải bước đến gần.
“Choi gia đại tiểu thư cung lâm hàn xá. Vương mỗ không tiếp đón từ xa. Xin thỉnh vào trong!”
Choi Seong Geum nhìn thấy người trước mắt, hắn dường như đã thay đổi rất nhiều. Nhưng bản chất gian xảo, giọng điệu châm chọc này, so với trước đây cũng không khác biệt nhiều lắm. Hiện tại chính là hắn đã cao lớn hơn.
Vừa mới nói gặp lại phải đánh hắn một trận, xem ra, hiện tại vô luận thế nào cũng không thể động tay động chân được.
“Ngươi vẫn xinh đẹp như trước. Chúng ta đã hơn mười mấy năm không gặp, mỗi lần ghé qua Chosun, ta đều mời Choi đại huynh đi uống rượu, nhưng lần nào ta cũng đều phải đi vội, nên không có cơ hội đến tìm ngươi.”
Choi Seon Geum nghe vậy mơ hồi, không phân rõ được ý tức hàm xúc của hắn, cũng không biết trả lời thế nào.
Han Sanggung đứng phía sau nàng, cũng cuối đầu không nói gì, cảm thấy sự tồn tại của mình có chút dư thừa.
“Đa tạ đại nhân ngươi khoản đãi, nhiều năm đã qua, ngươi cũng không thay đổi gì nhiều.”
Trong giọng nói mang theo vài phần câu nệ cùng xa cách, hai người cứ thế nói chuyện phiếm hồi lâu suốt buổi tối.
“Đại nhân đang thiết yến sao, như thế nào lại không bảo phu nhân đến gặp ta, ta thật sự tò mò, không biết tẩu tẩu đích thị là mỹ nhân phương nào!”
“Ha ha ha ha ha, Vương mỗ nhân sinh tính tình biếng nhác, lại thích tự do, chưa từng có hôn phối với ai. Vậy thì tẩu tẩu ở đâu ra? Lão gia tử trước khi đi, thật ra có nạp cho ta mấy tiểu thiếp, khi hắn rời đi rồi, ta liền cho các nàng chút ngân lượng, đem toàn bộ các nàng đuổi hết đi.”
Han Sanggung ngồi bên cạnh không nói một lời, bữa ăn này, thực tế bỏ vào miệng nhưng không hề cảm thấy nó có vị thế nào. Đến giữa tiệc, lấy lý do thân thể không được khỏe, liền xin cáo lui.
Choi Sanggung cùng lão Vương trò chuyện thật vui vẻ. Nàng liếc liếc mắt nhìn bóng dáng Han Sanggung rời đi, khóe miệng chợt hiện lên một nụ cười khó coi.
Rượu quá ba tuần, Choi Sanggung cùng Vương tiên sinh uống thêm vài chén, liền liên tục từ chối, nói rằng mình đã say rồi.
Thời gian sau này còn dài, liền để sau này tiếp đãi lại hắn.
Cái chính vẫn là nhớ người kia đến sắp rụng rời rồi, nên tìm cớ vội vàng rời đi.
Vương tiên sinh cũng không giữ nàng lại, liền phân phó hạ nhân chuẩn bị phòng tốt cho nàng, đặt phòng nàng bên cạnh phòng của Han Sanggung.
Vừa trở về phòng liền nhịn không được, vội vàng đập cửa phòng Han Sanggung.
“Beak Young, Beak Young ah!...”
Nàng cứ liên tục đập cửa phòng ầm ầm, Han Sanggung bên trong giật mình, ngay cả tim cũng sắp rớt ra ngoài.
Cửa từ từ mở ra, một hơi thở nhàn nhạt mùi rượu lướt đến trước mặt nàng.
Han Sanggung cũng không có ý né tránh, cảm thấy mùi rượu này đột nhiên có chút say lòng người. Người trước mặt chắc hẳn cũng đã say hết ba phần rượu, sắc mặt có chút hồng hồng.
“Cùng Vương tiên sinh hàn huyên xong rồi sao? Có vẻ như Choi Sanggung ngươi vẫn còn nhiều điều chưa nói hết!” - Nàng thản nhiên nói, mang theo ý vẻ trêu chọc.
“Đúng vậy. Ta còn chưa tận hứng. Han Sanggung ngươi cùng ta đi uống thêm vài chén đi? Ta còn chưa chứng kiến được tửu lượng của ngươi đến đâu nha!”
Nàng ta có vẻ đã say rồi, lại nói một câu như vậy với nàng.
“Ngươi uống say rồi, mau quay về phòng nghỉ ngơi đi.”
Han Sanggung bất đắc dĩ thở dài.
Rời khỏi Gian Bếp Chính Chosun, khoảng cách giữa hai người cũng dần dần có chút cải thiện, từng chút một, từng chút một rút ngắn dần. Vài bức tường trong lòng, cũng dần dần sụp đổ,
Choi Sanggung cũng như vậy tự do, cùng vài phần bất cần đời, luôn kiểm tra điểm mấu chốt của nàng hết lần này đến lần khác.
“Không, ta không về.”
Choi Sanggung làm nũng y như một đứa nhỏ, tùy hứng, bá đạo, sẵn có chút rượu trong người, thậm chí suýt khóc đến nơi:
“Ta đã tưởng rằng sẽ không còn cơ hội gặp lại ngươi. Ta đã tưởng rằng ta đã chết rồi….”
Nàng bắt đầu khóc như mưa, Han Sanggung ở bên cạnh chỉ biết nhăn mặt, ôn nhu an ủi:
“Ngươi bây giờ không phải vẫn tốt đó sao? Về sau ngày tháng còn rất dài, ngươi đừng khóc!”
Sợ rằng chính mình cũng thật sự bị say rượu mất rồi.
Nghe thanh âm kia, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy sắc mặt lo lắng, ánh mặt hàm chứa lệ quang rạng rỡ kia …
“Ngươi phải ở cùng ta! Chúng ta…. Không bao giờ rời xa nhau nữa, được không?”
Han Sanggung nghe thấy những lời như thế, không gật đầu cũng không có lắc đầu, không thừa nhận cũng không cự tuyệt.
Nên làm thế nào để biểu đạt tâm tình lúc này đây, tưởng tượng đến cái tên Vương tiên sinh kia, chính mình đối diện với Seong Geum cũng không đủ dũng khí mà thổ lộ trực tiếp như hắn, lại nên làm sao có thể cùng nàng hứa hẹn cái gì.
Nàng đưa tay lên má, lau đi nước mắt cho Choi Sanggung, vô tình nhìn thấy nếp nhăn ở khóe mắt lúc nàng ấy mỉm cười.
Bọn họ vốn dĩ đã không còn trẻ nữa, yêu hay không thương, có còn trọng yếu hay không?
Nghĩ đến thời gian còn cùng nhau ở Gian Bếp Chính, đó thật sự là những năm tháng tuổi trẻ khí thịnh, một đoạn chuyện cũ lê thê, liền đem hai người dày vò lâu như vậy.
Đối với Choi Sanggung mà nói, thật sự cũng không công bằng, cũng tàn nhẫn quá mức. Tưởng tượng đến đó, lòng Han Sanggung chợt quặn thắt.
Choi Sanggung tựa hồ nhìn ra lo lắng cùng sầu bi trên mặt nàng, thời thế hiện tại đã thay đổi rồi, chính mình luôn ước rằng có thể quên hết quá khứ đi, mà bắt đầu lại.
Nhưng tới bây giờ, nàng cũng không dám hy vọng xa với.
Thầm nghĩ chỉ cần có thể ở bên cạnh nàng ấy, không ngần ngại che chở, bảo vệ nàng ấy, an ủi nàng ấy…
“Ngươi biết không? Ta căn bản không thích nấu ăn. Thậm chí còn rất chán ghét. Có lẽ chính vì có ngươi, mà ta đã thua Myeong Yi, bại bởi ngươi! Vì không để gia tộc ta thất vọng, ta liền nghe theo hết thảy an bài của họ… bất kể đúng sai, bất kể hậu quả…”
“Ta biết… Ta nhận thức được con người Choi Seong Geum của ngươi, thực chất không phải là người như thế. Những năm gần đây, ta không buông xuống được là vì ta thật sự rất quý Myeong Yi. Oán ngươi cũng thế, hận ngươi cũng thế.
Cuối cùng, vẫn chỉ có thể lựa chọn buông. Ta cũng hy vọng, có thể quên hết quá khứ, một lần nữa bắt đầu lại.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu lên, thấy tên kia vẫn còn bộ dạng dở khóc dở cười. Im lặng ngã người xuống mà ngủ. Tất cả những gì nàng vừa nói… cũng giống như đang tự mình lầm bầm vậy.
Nàng lắc lắc cánh tay của nàng ấy, vẫn không có phản ứng. Chắc chắn là quá mức mệt mỏi đây. Vậy là kiên quyết kéo nàng đến bên giường. Đắp chăn cho nàng, sau đó nhìn nàng cứ vậy mà ngủ say.
Lúc này cảm thấy Choi Seong Geum giống như một con nhím, cả người đều là gai cứng. Người khác chạm vào, liền bị đâm trúng bị thương.
Nhưng đến khi đi ngủ, liền thu bộ lông đầy gai lại, nội tâm nàng liền hóa mềm mại như thế.
Đây mới đúng là con người thật của nàng ấy. Thật sự khả ái, càng nhìn càng thấy ưa thích.
Đêm khuya, không khí từng trận thổi về, loáng thoáng truyền đến chút tia mật ngọt giữa trời đêm đang rét buốt.