Chương 7

Trong đêm khuya thanh vắng, Tiểu Han đã hoàn toàn buồn ngủ, người nào đó đã say rượu đang nằm trên giường mình.

Tiểu Han ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của nàng ta, khẽ cất tiếng thở dài, vén chăn bông lên, giống như đang chiếu cố Jang Geum thuở nhỏ, lặng yên như vậy, không một tiếng động.

Ánh sáng nhỏ như hạt đậu của cây đèn dầu phủ lên khuôn mặt ôn nhu của nàng ấy, tỏa ra một vầng hào quang mờ nhạt, khoảnh khắc lông mày hạ xuống, lông mi nhấp nháy phủ bóng lên, bóng dáng ẩn ẩn nhìn trong ánh nến mờ ảo, giống như một bức tượng.

Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, mà như đã dài suốt mấy đời. Yên hận, sinh ly tử biệt hết thảy cùng trải qua một lần.

Nếu năm đó cái chết của Myeong Yi đã làm lòng nàng tan thành tro bụi thì hiện tại kiếp nạn lần này, đám tro bụi đó lại cháy lên một lần nữa. Giữa lòng nàng, toát ra một ngọn lửa nhỏ, sưởi ấm cõi lòng lạnh lẽ, nhưng cũng thật sự làm cho nàng vô cùng lo lắng.

Nhớ tới vừa rồi, chính mình còn lầm bầm, biểu lộ quá mức gấp gáp, nàng cảm thấy mặt mình lúc này nóng ran, tay khẽ run, ánh mắt mơ hồ, hóa thành một giọt bi thương!

Chợt vội bình tĩnh trở lại. Giống như vừa đưa ra một quyết định trọng đại.

Các nàng không nên như thế này.

Các nàng vốn dĩ không phải là dạng này.

Nàng nhìn người kia đang say ngủ, ánh mắt đầy ôn nhu. Người trên giường, chưa bao giờ được gần gũi như vậy. Người kia lại không kiêng nể, cứ ở chỗ này mà nằm ngủ say.

Nàng thậm chí còn muối giơ tay ta, sờ má người đó một chút. Lúc đưa tay tựa hồ như nghe thấy âm thanh trong cõi lòng vang lên “không được”, liền rất nhanh thu tay về, che ngực! Giống như đang trấn an tâm hỏa đang run rẩy trong lòng ngực.

Nàng bất lực lắc đầu.

Hiện giờ, quan hệ kỳ lạ giữa hai người, có vẻ thật mong manh.

Những năm trước đây, chính là thủy hỏa bất dung, hiện giờ lại cùng nhau chôn chân đến dị quốc, nương tựa lẫn nhau.

Vận mệnh của các nàng, thật sự dao động từng bước từng bước một, đi tới phía trước. Bị số phận vây lấy, ép cho đến không thở nổi.

Tưởng tượng đến ngày Seong Geum cầm tay nàng, thâm tình gọi nàng một tiếng “ái nhân”… hô hấp của nàng liền có chút trầm trọng.

Nàng có nên chấp nhận tình cảm như vậy không?

Làm sao nàng lại có thể chấp nhận được.

Một giọt nước mắt tự động rơi xuống, “lách tách”, tay Seong Geum chợt mở ra.

Cứ như thế mất ngủ cả đêm.

Sáng sớm Choi Sanggung tỉnh dậy, vỗ đầu vì một đêm say rượu, nàng giống như, cái gì cũng không nhớ rõ, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng Han Sanggung “Bắt đầu lại một lần nữa” rồi cứ không phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực.

Đương nhiên là thời điểm này, nàng đã tỉnh lại hoàn toàn, phát hiện trong phòng không có ai, vội vàng xuống giường muốn đi tìm một chút, cửa lại khẽ vang lên, có người cẩn thận bưng tới một chén cháo, bước vào.

Nàng đặt cháo xuống, chưa nói lời nào, bầu không khí dường như có chút không thích hợp.

Choi Sanggung mặc lại áo khoác, thong thả bước đến trước mặt nàng:

“Beak Young…. Vất vả cho ngươi rồi. Đêm qua đã gây phiền toái cho ngươi!” “Cháo nguội mất, ngươi mau dùng đi!”

Nàng ôn nhu đem bát cháo đẩy đến trước mặt Choi Sanggung.

Choi Sanggung thuận thế cầm lấy tay nàng.

Lòng bàn tay ấm áp.

Đáy lòng Han Sanggung khẽ run lên, muốn trốn tránh. Nhưng nàng vẫn không thể chống lại đôi mắt như thiêu cháy của người kia, chỉ có thể bối rối cúi đầu, nhất thời quên giãu giụa, liền từ từ thu tay lại.

Nàng từ trước đến nay, nàng vẫn luôn sợ hãi ánh mắt như vậy. Trong đó chứa đựng bao nhiêu điều mơ hồ, không thể phân rõ, cho nên cũng không biết phải ứng phó như thế nào. Liền chỉ còn cách chạy trốn.

Đầu xuân, cảnh sắc Giang Nam rất tốt, Vương tiên sinh mời các nàng cùng nhau thưởng hoa du ngoạn, nhưng lần nào Han Sangung cũng mượn cớ từ chối, ngày tốt cảnh đẹp, cùng giai nhân bên cạnh, chính mình lại vô cớ trở thành người dưng rảnh rỗi.

Ngược lại, nàng vô cùng yêu thích việc bận rộn trong gian bếp. Gia nhập phong tục tập quán của Đại Minh, học hỏi mỹ thực của Đại Minh, mà Choi Seong Geum kể từ ngày rời khỏi Gian Bếp Chính, dường như là điều đại xá!!! m thầm thề không bao giờ bén chân đến gian bếp.

Vương tiên sinh hiểu rõ, cả hai người đều là bậc thầy nấu nướng, liền đi khắp nơi tìm kiếm, sưu tầm công thức nấu ăn, thực đơn đặc sắc mang đến tặng.

Lần nào cũng muốn bày tỏ tâm ý của mình trong quá khứ, nhưng Choi Sanggung đều cũng chỉ phản ứng chỉ là chuyện cũ, làm cho hắn phải bối rối!

Thật không thể xác định được, mối quan hệ giữa bọn họ là gì!

Tiểu Choi Seong Geum kể từ khi rời khỏi Gian Bếp Chính Chosun, liền thay đổi rất nhiền, chỉ có Han Sanggung vẫn một lòng chung thủy với việc làm bếp.

Cho nên nàng thường xuyên chế biến món ăn Đại Minh bằng công thức tự mình cải biến.

Mỗi lần nàng nấu được món ăn mới, Choi Sanggung liền chạy đến nếm thử. Các món ăn đều rất đa dạng, đủ loại kiểu dáng. Không biết có phải là vì cái nhìn của Tiểu Choi chỉ để một mình Tiểu Han trong mắt hay không, mỗi lần nhận xét đều ca ngợi tài năng của Han Sanggung thật quá mức vĩ đại!

Tiểu Han lúc nào cũng nhận được phản hồi hai chữ “Ăn ngon!” Ngoài ra chẳng còn từ khác. Lúc này, Tiểu Han luôn muốn trách nàng nhưng khóe mắt lại hiện lên ý cười.

Giang Nam có rất nhiều danh sĩ phong lưu, Vương Bàn tuy là một thương nhân giàu có nhưng vẫn có thiện chí đi kết giao với một số văn nhân nho sĩ.

Hôm nay Vương phủ lại đãi yến tiệc.

Phần đông quan khách đến là để thưởng hoa. Hạnh hoa đang khai nở giữa mưa bụi trên không trung, theo lưu thương khúc thủy, chậm rãi mà đến chính là hoa đào. Những đóa hoa mộc lan đang chìm đắm trong mùa xuân cũng vừa chớm nở….

Các tân khách đều nói cười hân hoan, nâng cốc chúc mừng, rất náo nhiệt.

Đột nhiên, đám đông bình tĩnh lại, ánh mắt của mọi người hoàn toàn bị thu hút bởi nữ nhân này, nàng hào phóng nhìn khắp mọi người, mỉm cười chào hỏi đàng hoàng.

Vẻ ngoài của nàng sang trọng, tươi sáng, quyến rũ. Xiêm y trên người như một phiến hoa ban, tỏa khí vương nhân, làm mê đắm lòng người.

Mọi người sau đó liền phục hồi tinh thần, bắt đầu suy đoán,

Vương công tử từ trước đến nay luôn ý tứ, khó để vào mắt nữ nhân nào. Vị này xuất hiện… chẳng lẽ….

Vương Bàn cũng không giải thích cặn kẽ cho tân khách, để bọn họ đoán, chỉ là hôm nay Seong Geum quả thực đẹp, đến mức không thể rời mắt, cũng đủ khiến những người có mặt phải kinh diễm.

Cơ hội đem nàng xuất hiện những chỗ như vậy quả thực là kết quả của việc nan nỉ cầu xin của hắn. Thậm chí còn dùng thủ đoạn thua cuộc khi còn nhỏ, làm Seong Geum cảm thấy buồn cười, không thể từ chối, liền đồng ý.

Nàng chải chuốt, mặc quần áo xong, nhìn thấy bóng dáng trong gương, vừa là chính mình vừa không giống mình, nàng liền hối hận, vừa muốn tháo bông tai ra thì người hầu thông báo Vương gia đã đợi ở cửa từ lâu.

Thế là động tác vội dừng lại, “Cứ coi như trả cho Vương Bàn hắn một cái ân tình đi!”

Nàng đeo lại hoa tai, thu xếp quần áo, cùng Vương bàn bước vào hoa viên, đón nhận vô số ánh mắt thưởng thức cùng tán thưởng.

“Vương lão gia tử ở dưới suối vàng mà biết được, chắc cũng thỏa nguyện trong lòng!....”

“Vương tiên sinh cùng Choi tiểu thư thật đúng là tài tử giai nhân nha!”

“Vào cửa năm nay, y phục màu hồng liền tôn lên vẻ đẹp của buổi thưởng hoa rồi!”



Xa xa, một nữ tử một thân y phục mộc mạc, trong tay mang theo một giỏ trúc nhỏ vừa vặn đựng vài bông hoa tươi, mới hái, ánh mắt thủy chung chưa rời nữ tử xinh đẹp như hoa kia nửa khắc.

Nhìn vào đám đông đầy thèm muốn và sôi nổi, nàng chỉ nở một nụ cười thản nhiên.

Không biết mình đã đứng đây được bao lâu, một đóa bạch ngọc lan chợt rơi bên chân nàng, làm cho nàng từ trầm tư bừng tỉnh, cúi người nhặt lấy cánh hoa liền xoay người rời đi.

Nàng ấy cực kỳ am hiểu giao tế của yến hội.

Vừa uống qua đôi chén, liền cảm thấy dường như có chút say. Xa xa là hình bóng nữ nhân kia, cô đơn, lẻ loi, vẫn đang đứng một mình. Người kia dần dần xa cách nàng. Nàng nhìn phương hướng mà Beak Young rời đi liền dừng một chút, rồi lại rất nhanh cầm lấy chén rượu, tiếp tục trò chuyện cùng tân khách.