Đã một ngày trôi qua, Han Sanggung không đυ.ng đến một giọt nước. Nàng chính là muốn dùng cách này để chống cự lại Choi Sanggung. Nàng nhất định phải quay lại Chosun! Nàng phải đến Jeju cứu Jang Geum.
Năm đó nàng đã không thể cứu được Myeong Yi, đã làm cho nửa đời sau của chính nàng phải sống trong áy náy cùng tội lỗi.
Nhìn Jang Geum bị giam cầm cùng nàng, bị tra tấn vì nàng, nàng cũng chỉ biết sẽ dùng nửa đời còn lại để tự trách bản thân vì bao nhiêu lỗi lầm này.
Mỗi lần Choi Sanggung mang thức ăn vào phòng, nàng ấy liếc nhìn một cái, cũng không nói một lời nào. Sau đó liền ra ngoài khóa chặt cửa lại.
Nàng cảm thấy chỉ cần nàng kiên trì cố chấp, Choi Sanggung chắc chắn sẽ đổi ý, đưa nàng quay về.
Choi Sanggung mỗi lần nhìn thấy thức ăn còn nguyên trên bàn, trong lòng chính là thấy tức giận, cùng lo lắng. Nhưng vẫn cố kìm nén, không để chính mình bị phát hỏa.
Sao lại có thể vô tâm đem thân thể yếu ớt ra tuyệt thực dọa chính mình?
Bước ra cửa chỉ cất tiếng thở dài. Không biết làm sao mới là tốt nhất.
Vô luận là Jang Geum hay Myeong Yi, ai cũng đều đã trở thành một nút thắt khóa chặt cõi lòng của Han Sanggung. Mà khúc mắc này, lại do chính tay nàng buộc lấy, trong nhất thời khó có thể đứng ra cởi bỏ hết được!
Hai người cứ thế giằng co, đối kháng nhau, chờ đợi nhau cho đến khi một bên có người cuối đầu nhận thua.
Mặt biển chạng vạng trở nên u ám, cách đó không xa mây đen lại kéo đến, nuốt chửng lấy biển xanh như một đại quân đông đảo! Sau đó cắn nuốt bầu trời xung quanh, tất cả chìm trong một màn đêm lan rộng.
Xa xa có nhiều đốm đèn thuyền chài cô độc trên biển, cứ liên tục lênh đênh trên mặt nước. Bầu trời tối đen như mực, không một viên tinh.
Choi Sanggung nhìn nàng ấy trong khoang thuyền, ngọn nến thắp sáng, thân ảnh có chút động đậy. Tựa như nàng ấy đang thấp giọng nức nở, làm cho người đứng ngoài cửa như nàng cũng khó mà nghe được âm thanh bên trong.
Choi Sanggung hiểu rõ nàng ấy chính là luôn cố chấp, kìm nén mọi cảm xúc của chính mình. Hỷ nộ ái ố đều đem chôn cất khéo léo trong lòng. Những người muốn đến gần, đều là bị nàng dùng biểu cảm xa cách mà đẩy đi.
Đôi khi tự hỏi rằng, không biết ai mới là người lãnh khốc vô tình nhất!
Cự tuyệt rồi bị cự tuyệt cứ liên tục xảy ra. Cho đi mù quáng rồi cũng không nhận lại được phản hồi nào, liệu như thế có đáng hay không?
Vấn đề này, thủy chung đều không có đáp án.
Mỗi khi đêm dài tĩnh mịch, vẫn là cô đơn mà cô độc cùng tịch mịch, giữa biển khơi mênh mông, nghĩ lại có nàng ấy bên cạnh, ngày ngày đều nhìn thấy nhau, nhưng chung quy vẫn là gian nan đối diện!
Nghĩ đến việc phải đối mặt với nó như thế nào trong những ngày tiếp theo, Choi Sanggung liền chợt hoảng hốt.
Chính mình muốn hòa giải những khúc mắc trong lòng, nàng lại là không có tư cách. Muốn chịu thua, lùi về phía sau thì thật là yếu đuối cùng luyến tiếc.
Lúc trước, thời khắc lựa chọn cứu nàng ấy, cũng không nghĩ nhiều đến như vậy. Thầm nghĩ rằng nàng ấy có thể bình an, không xảy ra chuyện gì, còn sống được thì đã là quá tốt.
Mà hiện giờ, cùng sống với nhau lại trở thành một loại tra tấn.
Buồm trên thuyền bị gió thổi làm cho rung động vù vù.
Sóng lớn cuộn lên giữa những đám mây nhiễu động đập vào thân thuyền, một lúc sau trời đổ mưa to, nàng ở khoang thuyền, hướng ra phía ngoài hành lang, nhìn thấy mưa rơi đầy mặt biển. Sóng biển cứ đua nhau vổ mạnh làm trong lòng nàng cũng dâng lên từng đợt cuộn trào.
Đột nhiên nàng cảm thấy thân thuyền rung chuyển dữ dội, loạng choạng lảo đảo, may mà nàng bắt được lan can.
Sau đó trên mạn thuyền có tiếng huyên náo, nàng đi hỏi thăm tình hình mới biết, hầu hết mọi người đều đã tập trung ở đây. Nàng một lời, hắn một ngữ, khó khăn lắm mới nói xong:
“Nghe nói đêm nay có gió lốc liên tục đến, mưa cứ rơi, làn nước cứ dày đặc, không phân biệt được phương hướng. Nếu cứ ra khơi như thế này, thời tiết quá khắc nghiệt, e rằng sẽ dễ đi lạc!”
“Nếu tiếp tục như vậy, tất cả chúng ta sẽ bị chôn vùi trong biển cả!”
Nàng nghe rõ ràng giọng hai người lái thuyền đang thì thầm với nhau.
“Khoang sau đã từ từ bắt đầu thấm dần rồi. Hơn nữa thuyền nhỏ mang theo căn bản cũng không đủ đem hết mọi người cùng chạy thoát!”
Xem ra, trận gió lốc sắp đến có vẻ nghiêm trọng hơn rất nhiều so với trước đây. Nàng đứng ở chỗ đó, lo lắng mà xem xét tình huống phát sinh.
Trước khi cơn bão đến, mặt biển luôn yên tĩnh dị thường, nhưng cơn bão sẽ đột ngột bất ngờ mà đánh tới, khiến cả thế giới mờ mịt trong tích tắc, tiếng sấm, tiếng chớp, tiếng khóc của trẻ em, tiếng nữ nhân kêu gào, chung quanh trở thành một mớ hỗn loạn.
Bên ngoài khoang truyền đến tiếng sấm chớp, Han Sanggung liều mạng đập cửa, cũng không có ai đáp lại, nàng ấy nghe thấy phát sinh nhiều tiếng ồn, càng lúc càng lớn, giống như bên ngoài đã xảy ra chuyện gì dữ dội, khiến cho lòng nàng thêm bồn chồn, bất an.
Nàng phát hiện trong khoang thuyền bắt đầu có nước biển tràn vào, sắp ngập đến mắt cá nhân, nàng chán nản ngồi xuống, sợ rằng sẽ khó tránh khỏi kiếp nạn này.
“Khoang sau… Khoang sau…!”
Choi Sanggung điên cuồng leo lên hành lang, Han Sanggung vẫn còn bị khóa ở trong phòng, sốt ruột, hoảng hốt tìm chìa khóa, run rẩy mở cửa khoang sau…
Nước bên trong đã tràn lên quá đầu gối rồi.
Nàng nhanh chóng kéo Han Sanggung đang ngồi bần thần trong nước, mặt không chút thay đổi…
“Mau! Mau cùng ta rời đi! Khoang thuyền sắp vỡ rồi! Nhanh lên!”
Nàng lôi kéo Han Sanggung chạy tới chỗ cao trên boong thuyền, trên đây đã tụ tập rất nhiều người tị nạn.
Trong lòng mọi người đều biết rõ, chỉ cần có thể ngồi trên thuyền nhỏ, là có thể dễ dàng thoát thân, sẽ không bị chôn vùi trên biển cùng thuyền lớn bị đánh tan xác.
Nhưng bởi vì thuyền nhỏ, không thể chứa được đất cả mọi người, nếu không phải là quan chức cấp cao, có quyền có thế, người thường không thể lên thuyền rời đi!
Bên ngoài sấm chớp thường xuyên hơn, gió nổi cuồng phong, những người xung quanh thở dài một hơi, xoa tay cầu nguyện, mong muốn được cứu sống.
Choi Sanggung kéo bả vai Han Sanggung: “Beak Young, Ngươi nghe đây, tình hình khẩn cấp, những thứ này ngươi hãy cất hết đi, ngươi nhớ kỹ, đợi lát nữa ta dẫn ngươi trốn lên thuyền nhỏ, tới Đại Minh, nhất định phải sống cho tốt! Làm ơn đi…”
“Thực xin lỗi, ta sẽ tự mình đến chỗ của Myeong Yi tạ tội. Ngươi nhất định phải cố gắng sống tốt, hiểu không?!”
Nói xong liền kéo tay Han Sanggung, đem nàng ấy đẩy nhanh đến chỗ thuyền nhỏ.
Han Sanggung trong lòng thất kinh, muốn bắt lấy tay nàng, nhưng Seong Geum đã nhanh chóng rút tay lại, đầu ngón tay vĩnh viễn không thể chạm vào.
Chỉ còn Han Sanggung một mình đứng ở trên thuyền nhỏ tê tâm liệt phế, khóc lóc gọi nàng ta quay lại. Choi Sanggung nhìn theo bóng thuyền nhỏ càng lúc càng xa, chậm rãi biến mất trong tầm mắt.
Đương nhiên, thuyền trưởng cho biết, chỉ có thể mang theo một trong hai người, trong nháy mắt, biển trời như sụp đổ.
Giữa sự sống và cái chết, nàng không thể lựa chọn hay do dự, nhưng trong đáy mắt cơ hồ vẫn có hối hận lẫn tiếc nuối.
Không thể cùng nàng ấy ở bên cạnh, thậm chí trước kia trong hoàng cung, cùng nàng ấy tranh đấu, tất cả cũng chỉ trở thành hoài niệm mà cất giữ trong lòng.
Nàng xoay người, xoa xoa lệ, cứ như vậy, chấp nhận tất cả sự sắp đặt của vận mệnh!
Mưa đột nhiên dần dần nhỏ đi, gió tựa hồ chuyển biến thê lương. Tất cả mọi người đều thờ thẩn, cùng nhau ngồi đợi cái chếp ập đến!
Trên thuyền nhỏ, Han Sanggung khóc đến mức không còn nửa điểm khí lực, lúc này ngón tay giật giật, nàng mở bàn tay ra liền thấy, một sấp ngân phiếu dày cộm.
Trước thời khắc nguy cấp như vậy, nàng ấy vẫn đem hết tiền tài giao cho nàng giữ. Không lẽ, sinh mạng của nàng so với đống tiền này cũng không cần nữa sao?
Quan trọng hơn là, nàng lại tức giận chí cực, chuyện sinh tử của nàng, từ khi nào lại do Choi Sanggung thay nàng quyết định? Sau đó liền ép nàng vào thế bị động, chấp nhận mọi chuyện đã xảy ra chứ?
Nỗi bi thương từ đâu ập đến, nàng lại nhìn về con đường phía trước, những ngày tiếp theo, chính là ở nơi xa lạ, một mình rong ruổi nơi Đại Minh xa cách đó sao?
Trong những năm qua, hai người họ đa phần đều là bằng mặt không bằng lòng, nhưng cho tới hiện tại cũng chưa từng tách rời nhau quá xa.
Nàng ấy lần nữa đã cứu nàng, thậm chí không tiếc hi sinh tính mạng.
Nàng, Seong Geum, Myeong Yi, ba người lúc đó đã quấn lấy nhau, gần như cả cuộc đời! Kết quả hiện tại, chỉ còn nàng cô độc, một mình.
Người nàng luôn không tha thứ cho tới bây giờ vẫn là chính nàng.
Thà rằng chính mình nên chết đi còn tốt hơn so với sống trong sợ hãi, lo lắng như bây giờ!
Thuyền nhỏ vẫn gian nan tiến về phía trước, nàng chỉ biết dựa vào một bên thân thuyền, giống như người mất hồn.
Xa xa có một con thuyền thắp đèn sáng trưng, đang chậm rãi hướng đến chỗ họ. Tựa như đêm tối, một đạo quang rực rỡ xua tan trời đêm tĩnh mịch vậy.
Nàng đưa mắt nhìn, nghĩ rằng… đó có thể là ảo ảnh của một sinh mệnh sắp kết thúc chăng….