Chương 3

Han Sanggung sẽ không bao giờ nghĩ rằng, lúc này nàng đã trên đường đến Đại Minh.

Ngày trước, khi gặp lại Choi Sanggung trong phòng giam, nàng đã từng hi vọng ly rượu kia sẽ làm tan biến mọi ân oán giữa họ. Sau lần từ biệt này, sợ là sẽ không còn cơ hội gặp lại.

Dù sao, bọn họ cũng đã cố chấp, vụng về, sống bên cạnh nhau trong Gian Bếp Chính hơn vài thập kỷ, cũng nên có ai đó phải rời đi. Rượu vào cổ họng, đột ngột nước mắt cũng tuôn trào đến nghẹn lại!

Trong nhiều năm như vậy, nàng biết nỗi sợ hãi của chính mình, chuyện năm đó phát sinh cứ như một cơn ác mộng không dứt.

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, càng lúc càng không tìm được thứ vừa đủ để lấp đầy nó.

Có lẽ, theo tất cả những gì mà nàng chứng kiến, lúc đó nàng chỉ mơ hồ nhìn thấy Choi Sanggung chính là một người ba phải, đang chìm trong vũng lầy của danh vọng, quyền lực và giàu có.

Nàng cũng chưa bao giờ dám hỏi, cũng không nghĩ ngợi nhiều.

Nhưng nàng càng lúc càng thấy rõ, Choi Sanggung mỗi ngày càng chìm sâu trong vũng lầy của phú quý, vinh hoa.

Tiểu cung nữ dũng cảm ngày nào trèo cây, không may trượt chân, nắm lấy cành cây lơ lửng, treo mình vắt vẻo, lại tuyệt vọng sợ hãi không dám nhảy xuống. Rõ ràng biết dưới chân là hố sâu danh vọng, tiền tài, vực sâu vạn trượng vẫn không chút do dự mà nhảy xuống… Nay lại trở thành một Choi Sanggung như thế!

Nàng liều mạng né, liều mạng chạy trốn, chỉ cần cố gắng giả vờ không nhìn thấy thì chuyện cũ vẫn là chuyện cũ, tự khắc tan thành mây khói.

Thuyền vẫn cứ vững vàng mà đi về phía trước. Thậm chí dưới mạn thuyền đều là sóng gió va chạm, có chút lay động, con thuyền cũng không hề bị cản ngăn.

Han Sanggung hôn mê ba ngày vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, Choi Sanggung lo lắng sốt ruột điên cuồng trong khoang, liền cho thuyền ghé lại một hòn đảo nhỏ, đi tìm đại phu. Đại phu chẩn mạch và nói rằng nàng hiện tại đã không có gì đáng ngại, sốt đã lui, độc dược cũng được giải, chỉ còn một số vết thương ngoài da thôi.

Nhìn đến vết bầm trên đầu, trên cánh tay, bàn tay bị bầm dập, Choi Sanggung chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn. Nàng lặng lẽ gạt nước mắt trên khóe đi, bước ra khỏi khoang thuyền.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Han Sanggung bàng hoàng nghe thấy tiếng sóng biển dâng trào bên ngoài, thậm chí nghe được cả tiếng hải âu đang gào thét rõ ràng trên biển.

Nàng chỉ nhớ rõ duy nhất, chính mình đang ở trên lưng Jang Geum, đang nói với nàng về cách nấu món Tôm hấp.

Còn nói với nàng chính mình sẽ quay về cung đợi con bé.

Mọi chuyện sau đó, cái gì cũng không nhớ rõ.

Đây là mộng sao?

Vì sao còn có thể cảm nhận được miệng vết thương đau râm rỉ? Có phải đây là thực không?

Vì sao còn lại nghe được rõ ràng, trong cơn mê tỉnh bất phân, lại nghe có tiếng chân của ai đó thông thả mà bước đến, cùng âm thanh ôn nhu kêu gọi “Beak Young ah, Beak Young……..!”

m thanh kia thật sự nàng có thể nghe rõ, nhưng hồi lâu cũng không thấy gọi như vậy nữa. Nàng chậm rãi mở mắt ra, người xuất hiện trước mặt càng làm cho nàng thêm chấn động, nhất thời không nói được nên lời.

“Tại sao…. Sao lại là ngươi? Ngươi sao lại ở chỗ này? Đây là nơi nào?”

Trong lòng nàng vô số nghi vấn, cố nén nước nước mắt, lạnh lẽo hỏi:

“Jang Geum, Jang Geum, con bé đang ở đâu?”

Choi Sanggung thấy nàng tỉnh lại, vẻ mặt vui mừng, lại nghe đến câu hỏi của nàng, sắc mặt lập tức thay đổi:

“Nó đã bị đưa đến đảo Jeju.”

“Ngươi hiện tại là muốn đưa ta đi đâu?” Han Sanggung hít một hơi, nghẹn ngào nuốt nước mắt.

“Đại Minh.”

Nghe được tin này, Han Sanggung kinh ngạc không nói nên lời, nàng bất chấp đi chân trần, đẩy cửa xông ra ngoài, đứng trên mạn thuyền, nhìn chung quanh, tất cả đều mờ mịt, bao la, đâu đâu cũng là xa xôi biển rộng.

Gió biển ẩm thấp thổi mạnh vào mặt nàng. Gió lạnh đến thấu xương, đem thân nàng dưới lớp y phục mỏng manh mà bao lấy, thân thể gầy yếu không khỏi run lên từng đợt.

Nàng tuyệt vọng bất lực nhìn con thuyền lênh đênh trên biển, phía sau lại có người tới mang bộ áo dày khoác lên người. Han Sanggung đột nhiên xoay người lại, nắm lấy hai vai Choi Sanggung kích động nói:

“Choi Sanggung, tất cả lỗi lầm đều là do ta sai, không phải lỗi của Jang Geum. Ngươi mau cho thuyền quay trở lại đi. Ta phải quay về cứu con bé! Con bé không có tội. Cầu xin ngươi… Ta phải quay về…. Ta phải cứu Jang Geum…”

Tâm tình của nàng ấy càng ngày càng kích động, hơi thở cũng càng trở nên bất ổn, đôi tay cũng dần mất đi sức lực, trực tiếp ngất đi trước mặt Choi Sanggung.

Choi Sanggung nhanh chóng ôm lấy nữ nhân hai mắt đẫm lệ, khóc đến khàn giọng kia, đem vào lòng. Khoác áo lên người nàng, nhanh chóng đem nàng trở lại khoang thuyền.

Hiếm khi nhìn thấy Han Sanggung mất kiểm soát như vậy, cho dù là trong bối cảnh bị ép buộc nhận tội hay lưu đày, nàng ta cũng luôn bình tĩnh mà cư xử, thản nhiên như dòng nước chảy trôi.

Chỉ là, đây cũng không phải lần đầu tiên nàng ấy ở trước mặt nàng van xin bảo vệ cho Jang Geum, nhìn nàng như vậy thật sự không đành lòng, cũng có chút đau lòng lại càng thêm đố kỵ!

Nàng thậm chí nghĩ rằng, nếu một ngày kia mình có chết đi, Han Sanggung có vì nàng mà rơi nửa giọt nước mắt hay không?

Han Sanggung nàng giống như một tảng đá góc cạnh, chỉ cần đem nàng cất giữ trong lòng, liền bị những góc cạnh đó đâm cho cõi lòng tan nát.

Đã nhiều năm như vậy, góc cạnh viên đá lại càng ngày càng sắc nhọn, cũng không thể đem lửa hận trong lòng nàng ấy làm cho nguội lạnh, chính mình chỉ có thể tự mình gặm nhấm nỗi đau thấu xương, đau lòng luyến tiếc mà miễn cường đè nén xuống.

Màn đêm rất nhanh cũng buông xuống, nàng ngồi trước bàn thưởng thức tách trà nóng, trong khoang thuyền, ngọn đèn dầu lay động ấm áp, nhưng lòng người kia lúc này đã lạnh như băng.

Sau thời gian hôn mê, Han Sanggung cũng dần đã tỉnh lại, chật vật ngồi dậy.

Nhìn thấy Han Sanggung đưa lưng về phía mình, thủy chung không quay đầu lại.

“Choi Sanggung, đến chặng tiếp theo, ngươi cho ta xuống thuyền đi.”

Nàng đã khôi phục lại lý trí, mang theo một chút bình tĩnh cùng vài phần khắc chế.

Lúc này Choi Sanggung khẽ nói:

“Không thể. Ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng ngươi.”

“Chẳng lẽ Choi Sanggung ngươi đã tính toán đem ta theo cùng đến Đại Minh sao? Ta có nhảy xuống biển để trở về cũng không theo ngươi cùng đi Đại Minh!”

“Hiện tại ngươi đã là người chết rồi, quay về Chosun còn có ý nghĩa gì. Ta đã trơ mắt nhìn ngươi chết, cũng có thể liều mạng đi cứu ngươi sống lại!”

“Ngươi tra tấn ta như thế còn chưa đủ sao? Nhiều năm như vậy, ta mang theo tội lỗi với Myeong Yi, căm hận chính mình đã tham sống sợ chết, để cho cô ấy phải chịu oan khuất. Nếu không phải ngươi, thì sao ba người chúng ta phải bị như vầy...”

“Đủ rồi! Ta không muốn ngươi nhắc đến hai chữ Myeong Yi nữa. Sao ngươi không nghĩ mấy mươi năm qua, chính ngươi cũng đã tra tấn ta?

Tất cả những gì ta làm, hết thảy đều là vì ngươi. Ngươi từ từ nghĩ lại xem. Ta không nghĩ ngươi lại phi lý, hồ đồ đến vậy! Đã rời khỏi hoàng cung, chắc chắn không có đường quay trở lại, quay về Chosun, ta khuyên ngươi nên sớm quên ý niệm này đi.”

Nàng xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng vào Han Sanggung, làm cho nàng cảm thấy mình bị áp bức.

“Ba ngày sau, sẽ đến Uy Hải (đồn binh lính biên giới hải lý Đại Minh), ngươi nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt!”

Không để nàng ấy nói thêm lời nào, liền ra khỏi phòng. Tiếng khóa cửa lạch cạch làm cho Han Sanggung nhất thời cảnh giác.

Vô luận nàng có đập cửa thế nào, thủy chung đều không có người đến mở. Nàng dựa vào thành cửa chậm rãi ngồi xuống, nước mắt lại chảy dài trên mặt:

“Jang Geum à… Chắc hẳn lúc này con rất đau khổ. Thật xin lỗi ngươi Myeong Yi, ta không bảo vệ tốt cho con gái của ngươi!”

Nghe những lời này, Choi Sanggung như bị hàng vạn viên đá nhỏ ném vào cõi lòng bình yên của nàng.

Những năm gần đây, các nàng đứng giữa yêu hận tình cừu, trước mắt người ngoài, không hề thân thiết hay hòa thuật.

Chỉ có giữa các nàng mới hiểu rõ, thật sự khúc mắc chính giữa ấy là điều gì.

Nào là vứt hết những viên đan dược chữa trị đau họng, giữa đêm đứng giữa Gian Bếp Chính mà rơi lệ một mình, những ngày cùng kề vai sát cánh trong Gian Bếp Chính thật sự đã không còn nữa.

Cuối cùng, nàng lại trở thành người tàn nhẫn, lãnh khốc nhất.

Trong lòng nàng sắp hít thở đến không nổi nữa rồi.

Không phải vì tiếp tục nguyện vọng làm cho gia tộc hưng thịnh, nàng cũng không bị gia tộc kéo lôi đến mất đi chính mình. Choi Seong Geum chỉ biết càng lúc càng lún sâu vào con đường đầy tội lỗi này.

Nếu lúc đó, có nàng ấy đứng ở phía sau, ngăn cản nàng, giúp nàng nói một câu: “Seong-geum, dừng lại đi!”.

Có phải hay không, Myeong Yi sẽ được cứu sống?

Có phải hay không, các nàng lại có thể giống như lúc ban đầu, tương thân tương ái, hỗ trợ lẫn nhau mà sống?

Quả nhiên, hết thảy đều không có nếu như!

Tất cả giả thuyết đều không tồn tại.

Chính là, giữa hai người bọn họ, bất luận là tình cảm hay lý trí, đều càng lúc càng đi quá xa rồi.

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!