Chương 2

Trên đường lưu đày, một mảnh hiu quạnh, gió lạnh lất phất thổi lên xuống,

Cỏ lau xa xa bay tán loạn.

“Jang Geum à, ta sẽ về cung trước, đợi khi nào con quay lại, ta sẽ nói xin lỗi với con… Jang Geum à…!”

m thanh yếu ớt cuối cùng của Han Sanggung bỗng chốc ngừng hẳn.

Vẫn là bao phủ xung quanh bởi tiếng gió thê lương cùng bên kia là tiếng sóng vang vọng.

Vì cái gì nàng lại muốn trở về? Vì cái gì nàng lại lưu luyến nơi tàn độc tràn ngập âm mưu, tranh đoạt quyền thế đó… Có lẽ chính nàng cũng không biết.

Một hồi hạ thổ, đem thi thể Han Sanggung vùi lấp dưới đất cát, đoàn người áp giải phạm nhân càng lúc càng rời xa.

Jang Geum tâm phế tê liệt, âm thanh khóc thương, oán trách của nàng càng lúc càng xa Han Sanggung…

Cách đó không xa, một tiểu đội nhân mã đứng mai phục sẵn. Mắt thấy đám người kia đem thi thể Han Sanggung chôn cất xong, họ cũng tiến đến. Đất đá cũng chỉ vừa đào bới, tìm kiếm địa phận an táng cũng không quá khó khăn. Bọn họ nhanh chóng đem thi thể của Han Sanggung che giấu đi, rất nhanh quay trở về Hanyang.

Tin tức Han Sanggung ly thế đã nhanh chóng truyền về cung.

Tuy rằng Choi Sanggung biết mình có thể cứu được Han Sanggung nhưng nàng vẫn cảm thấy có một tảng đá lớn đang đè nén trong cõi lòng, khiến cho chính mình cũng không thở nổi.

Nàng cảm thấy may mắn khi biết được bọn họ đã cứu được Han Sanggung quay về.

Ngoài thành, tại một khách điếm, Han Sanggung đang được cho uống thuốc, được chữa trị vết thương. Giờ phút này, nàng chỉ muốn bay nhanh đến chỗ Han Sanggung, nhưng vừa suy nghĩ được nửa đường, nàng liền không dám hành động khinh suất. Nàng thầm nghĩ nhất định sẽ đợi đến ngày đoàn tụ.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, ánh nến lay động, trong thư phòng nội cung, Choi Sanggung đang nhìn chằm chằm vào lọ thuốc trước mặt, nàng đã xin nó từ một ngôi đền.

Sau sự cố món thịt vịt ăn chất khoáng, khiến hoàng thượng bị sốt. Nàng ngày đêm sợ hãi nên đã chạy đến ngôi đền để xin quẻ. Không ngờ là quẻ “hạ hạ”!

Nàng quỳ xuống trước mặt đại sư, nhất quyết không đứng dậy!

Hy vọng đại sư chỉ điểm cho nàng con đường sống.

Nghe toàn bộ những chuyện nàng đã làm, đại sư đã đưa nàng hai lọ thuốc. Dặn nàng, một lọ thuốc có tác dụng làm cho người khác hôn mê, ngạt thở tạm thời, giống như đã chết, một lọ có tác dụng làm cho ho dữ dội, nôn ra máu như thể đang bị bệnh cực nặng.

Như thế nào nàng cũng không nghĩ ra được cách cứu nàng ấy, cùng cứu vớt chính mình.

Chính vì vậy nàng đã trộn một lọ thuốc vào rượu đưa cho Han Sanggung uống. Bước đầu tiên phía bên kia đã thành công.

Còn lọ thứ hai chính là lọ đang đặt trước mắt nàng. Chỉ cần uống xong lọ này, nàng có thể thuận lợi ra khỏi hoàng cung vì bệnh nặng, một cung nữ không thể chết trong Hoàng cung, chỉ có Hoàng tộc mới được quyền đó.

Điểm này ai ai trong hoàng cung cũng đều biết rõ.

Rời khỏi cung, nàng có thể chết vì bệnh tật, thuyền đi Đại Minh đã sớm căn dặn ca ca chuẩn bị hoàn tất, chỉ cần nàng rời khỏi cung, kế hoạch cao chạy xa bay cùng nàng ấy sẽ được thực hiện, không quay về Chosun nửa bước!

Thân ảnh của nàng trải dài dưới bóng nến, càng lúc càng đơn độc, càng gầy yếu, chân mày run lên, ánh mắt đau thương mà người ngoài chưa bao giờ nhìn thấy. Nửa đêm, nàng đem bao nhiêu trăn trở trong lòng ra hành hạ bổn tâm.

Nàng mở nắp lọ thuốc, ngẩng cao đầu uống cạn, vị hơi đắng nhưng chua xót, cực kỳ giống nước mắt.

Nàng từ từ thu dọn, đem bản thân nằm lên gối, cuộn mình lại, cũng không biết được thuốc khi nào thì có tác dụng, chỉ có thể im lặng chờ đợi.

Không biết thời gian qua bao lâu, nàng chìm vào một giấc ngủ rất sâu. Lại cảm thấy tâm can tì phế thận từng đợt đau đớn xuất hiện.

Đau đến mức không thể nhịn được, đem chính mình lăn lộn trên mặt đất, khắp người mồ hôi ướt đẫm quần áo, sắc mặt trắng bệch, không còn chút máu.

Nàng nhìn lên trần nhà, yếu ớt cười vô lực, thì ra, chính mình bị tra tấn như vầy cũng xem như là báo ứng đi!

Lúc này, Gian Bếp Chính dĩ nhiên cũng bị náo loạn.

Đầu tiên là tiền Tổng quản Gian Bếp Chính là Han Sanggung bị mắc tội mưu phản, bị lưu đày, không may qua đời trên đường. Vốn dĩ tưởng rằng Choi Sanggung lập tức ra mặt chủ trì đại cục, nhưng sáng nay đột nhiên truyền đến tin tức Choi Sanggung đột ngột mắc bệnh nặng, y nữ cùng Thái Y Viện vô phương cứu chữa!

Chỉ còn cách duy nhất đưa nàng ta nhanh chóng rời cung, tịnh dưỡng một thời gian. Gian Bếp Chính tạm thời như rắn mất đầu.

Mama Đại Tổng Quản đau đầu cùng cực, việc cũ chưa xong, việc mới lại xảy tới. Bà ta trăm ngàn lần cũng không liệu trước được tình hình Choi Sanggung lại đột ngột lâm trọng bệnh như vậy.

Trong khoảng thời gian ngắn, cũng không tìm được đâu là cách giải quyết chu toàn.

Min Sanggung, Chang Yee và Yeon Seng (cung nữ đứng về phía Han Sanggung và Jang Geum), nghe tin Choi Sanggung lâm bệnh, họ thầm nghĩ đây nhất định là báo ứng! Nhưng cũng cảm thấy sự tình thật sự quá đột ngột, khó mà chấp nhận được.

Trong phòng Choi Sanggung, mama Đại Tổng quản nhìn nàng đang nằm trên giường bệnh, thực sự lo lắng.

“Mama, tại hạ thực có lỗi… ta!”

Choi Sanggung nói chưa xong liền bị một trận ho kịch liệt xong tới. Nàng vội vàng dùng khăn tay màu trắng che miệng lại thì… một ngụm máu hết sức chói mắt gay gắt phủ lấy tấm khăn kia!

Mama Đại tổng quản nhìn bộ dáng hiện tại của nàng mà nhíu mày. Theo bản năng có chút tránh né:

“Mama…. Thỉnh người nhanh chóng an bài cho ta rời khỏi cung, ca ca của ta nhất định sẽ tìm được lang y tốt chữa trị cho ta! Xin người…”

Mama Đại Tổng Quản e sợ bị truyền nhiễm, liền ra lệnh đem nàng rời khỏi cung, từ từ dưỡng bệnh, đến khi sức khỏe ổn định lại thì nhanh chóng quay về.

Nói xong vội vàng đứng dậy rời đi.

“Nhân tẩu, trà lương” Người đi, trà cũng nguội lạnh.

Người trong cung đình, chỉ nhìn trúng đến những người ưa thích quyền lực và giàu có. Nàng cũng bị những thứ ma quỷ này ám ảnh, bị những thứ này giam cầm siết chặt.

Mỗi khi nghĩ đến vẻ mặt của Han Sanggung, chính là căm ghét thể loại ham mê quyền thế mà bất chấp thủ đoạn. Nàng ấy chán ghét, căm thù đến tận xương tủy thể loại này.

Cho nên mỗi lần nhìn lướt qua nhau, nàng cũng chỉ có thể nhanh chóng liền quay đầu đi, nước mắt lưng tròng chực rơi xuống.

Ánh mắt chán ghét chí cực đó của Han Sanggung khiến nàng cũng lạnh sống lưng. Ở trong hoàng cung chỉ còn sót lại một chút ôn nhu cũng đều bị ánh mắt kia nghiền nát, tan thành mây khói!

Cuối cùng, nàng cũng đã thuận lợi rời khỏi cung, Choi Pal Sul cho ngươi đưa nàng về nhà riêng, lén lút nấu chút nước đậu xanh cho nàng giải độc, cuối cùng cũng khá hơn được chút.

Nàng sốt ruột hỏi thăm tình hình của Han Sanggung, Choi Pal Sul trả lời:

“Nàng ta vẫn còn hôn mê, cứ nửa tỉnh nửa mê. Muội nhất định đem nàng ta đến Đại Minh xa lạ sinh sống sao? Muội đi rồi, gia tộc chúng ta ở Gian Bếp Chính, phải làm sao?”

“Không phải còn có Keum Young (cháu gái của Choi Sanggung) sao? Sau khi ta rời đi, Mama Đại Tổng Quản cũng sẽ tiếp tục tìm con rối để tiếp tục thao túng Gian Bếp Chính. Với tài năng và sự khéo léo mưu trí của con bé, nhất định hai người các huynh sớm muộn cũng có được quyền lực cao nhất! Ca ca, xin người chiếu cố Keum Young, vì… ta hiện tại đã chết rồi!”

Choi Pal Sul thở dài, nhưng không còn cách nào làm nàng thay đổi quyết định.

Dưới sự dẫn dắt của hạ nhân, Choi Sanggung đi vào một khoảng sân trống, hẻo lánh. Nàng cảnh giác nhìn xung quanh rồi bước vào.

Khổ hình, phong hàn, lưu đày… bao nhiêu đòn tra tấn đó cũng đủ sớm gϊếŧ chết nàng ấy rồi! Nhìn thấy Han Sanggung nằm bất động, Choi Sanggung cảm thấy nghiệp chướng của mình quá nặng nề đi!

Cái người bình thường hay cau mày, nói năng thận trọng, mỗi ngày lui tới khắp nơi trong Gian Bếp Chính kia đích thực là Han Sanggung rồi!

Nàng ấy lúc nào cũng chuyên chú tận tâm, tỉ mỉ làm việc, Han Sanggung… giờ phút này đây cứ nằm im một chỗ.

Tâm trí Choi Sanggung gợi nhớ lại những ngày xuân rực rỡ. Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn thấy một con diều bay ngoài cung, ánh mắt trong veo như hồ nước suối.

Thời điểm đó nàng đã chìm sâu vào nụ cười ôn nhu đến mê người, dường như mọi thứ xung quanh đều không còn tồn tại, trong mắt nàng, chỉ có mỗi nàng ấy mà thôi.

Kể từ đó, Choi Sanggung luôn lơ đãng, vô tình theo dõi nàng ấy, chăm chú nhìn mỗi nàng ấy, hy vọng có thể nhìn thấy nàng mỉm cười.

Thỉnh thoảng nghe được tiếng nàng ấy cười, cũng đủ khiến cho chính mình dễ chịu cả ngày.

Nhưng đa phần mỗi ngày trôi qua, chỉ nhìn thấy những ngày mà nàng ấy ủ rũ, buồn bã.

Myeong Yi từng nói cuộc sống của Beak Young thật giống với đông trùng hạ thảo, cuộc sống ấy thật buồn tẻ và cô đơn!

Nghĩ đến cũng thật là, có lẽ chỉ mình Myeong Yi là người thân nhất, cũng là người hiểu nàng ấy nhất trên thế gian đi!

Cứ như vậy, Choi Sanggung ngồi bên này gần như cả đêm, những ký ức tàn khốc, cùng thực tế tàn nhẫn, thay nhau tra tấn Choi Sanggung đau đớn đến trùy tâm thực cốt.

So với uống hết loại độc dược kia, màn tra tấn này còn kịch liệt gấp trăm lần, cho dù dùng thuốc tốt đến đâu cũng không thể hóa giải được!

Sáng sớm, nàng mang theo Han Sanggung đang hôn mê lên thuyền rời đến Đại Minh.

Bên ngoài sóng biển vỗ vào khoang thuyền, gió biển gào thét, nàng vén góc chăn, khoác cho người kia thêm một chiếc áo màu tím.

Nhìn qua khung cửa sổ trên khoang thuyền, thấy xa xa trên mặt biển bằng phẳng, phía trên là một nửa mặt trời đang dần nhô lên, xung quang tờ mờ sáng, bầu trời cứ thế mà quang đãng, đến sáng tỏ.

Nàng mỉm cười, việc đã đến nước này, vô luận là cái dạng gì, kết quả có ra sao, bọn họ cũng sẽ thản nhiên mà đến nhận.

Truyện chỉ có duy nhất tại webtruyen.com!!