Chương 51: Ngũ Nhất trong quá trình vượt biển

Sáng hôm sau, ánh bình mình chậm rãi nhô lên từ đường chân trời biển cả. Ánh mặt trời ấm áp soi vào từng phòng trên tàu thủy.

Nhϊếp Tiêu ôm thiếu niên nhỏ trong lòng ngực tỉnh giấc, vừa mở mắt đã lập tức thấy được bộ dáng yên tĩnh dịu ngoan của nhóc con nhà mình khi ngủ. Kết hợp với mặt biển tĩnh lặng xinh đẹp bên ngoài, phút chốc Nhϊếp Tiêu chợt có cảm giác hoảng hốt như vừa trở lại trước thời tận thế.

Khi phục hồi tinh thần, Nhϊếp Tiêu liền nhịn không được thầm than nhẹ một tiếng. Nếu thật sự là vậy thì tốt rồi.

Nhϊếp Tiêu tỉnh lại hoàn toàn, tay nhẹ nhàng nắn nắn khuôn mặt nhỏ bé mềm mềm của nhóc con, dịu dàng gọi thiếu niên nhỏ rời mộng tỉnh giấc.

"Bảo bảo rời giường nào. Mặt trời mọc rồi, hôm nay chúng ta phải chuẩn bị sang biển nha."

Tiểu Ngũ Nhất nghe vậy thì lập tức ngồi thẳng trên giường, mắt buồn ngủ mang vẻ mông lung, chống một quả đầu với đám tóc mềm cong vểnh do ngủ, nâng tay xoa xoa mắt mình. Giọng cậu cũng như chiếc bánh bao chỉ* vừa ra khỏi l*иg hấp, mềm mềm dẻo dẻo.

(*Xuất phát từ Hồng Kông, làm bằng bột nếp với bốn loại nhân mè đen, dừa, đậu xanh, đậu phộng, được lăn qua bột dừa.)Hamster Giàu Mỡ Thời Tận Thế - Chương 51: Ngũ Nhất trong quá trình vượt biển"Ba ba, buổi sáng tốt lành!"

Đảo mắt nhìn về phía thiếu niên dễ thương như vậy, nháy mắt Nhϊếp Tiêu cảm thấy tim cũng tan ra rồi. Cúi đầu anh liền nhẹ nhàng đặt lên môi thiếu niên nhỏ một nụ hôn chào buổi sáng.

Thế nhưng thiếu niên nhỏ nhận được nụ hôn chào buổi sáng lại như đã đủ hài lòng, đầu vừa ngã xuống đã chui vào chăn tiếp tục ngủ say, thân mềm hệt không xương.

Nhϊếp Tiêu thấy vậy cũng có chút dở khóc dở cười.

Cuối cùng anh trơ mắt nhìn thiếu niên nhỏ biến mình thành hamster nhỏ, mềm múp nằm sấp trên chăn, nhắm mắt lại biến thành một cái bánh hamster, phát ra những âm thanh nho nhỏ dễ thương chết người.

"Chít!"

Hôm nay bảo bảo đã bị đại ma vương bám giường đánh gục, cần ba ba bỏ vào túi nha!

Nghe lời ấy, Nhϊếp Tiêu cũng chỉ có thể lắc đầu cười, vừa bất đắc dĩ vừa cưng chiều vớt cục lông nhỏ lên, thả vào lòng bàn tay lăn qua lăn lại mấy cái rồi mới chịu bỏ vào túi.

"Ngủ đi, nhóc thối lười biếng."

"Chít!"

Tiếp đó Nhϊếp Tiêu liền dẫn hamster nhỏ theo cùng nhau thu dọn sơ rồi đến hội hợp với những người khác trong phòng ăn.

Bọn Ngô Khánh Phong và La Vân Hải thấy Nhϊếp Tiêu ra ngoài một mình thì lập tức cảm thấy kỳ quái nhìn sang bên cạnh, không nhịn được mở miệng hỏi: "Ngũ Nhất nhà anh đâu rồi, sao không cùng ra?"

Nhϊếp Tiêu chợt bất đắc dĩ cười rộ lên, chỉ chỉ cục bông ủn chiếc túi trên mình nhô lên nói: "Vẫn còn ở đây ngủ bù này. Phải vậy không, sâu lười Tiểu Ngũ Nhất?"

Hamster nhỏ nghe tiếng anh, keo kiệt duỗi một vuốt nhỏ ra khỏi túi áo, vẫy vẫy tay với mọi người, rồi lại tiếp tục trở mình ngủ tiếp.

Thấy cảnh này, cả bọn Ngô Khánh Phong và La Vân Hải đều sợ đến hoa cả mắt, trợn mắt há hốc mồm nhìn những người xung quanh một chút. Sau đó họ liền phát hiện cả bọn Ninh Phong đều mang vẻ tập mãi thành quen.

"Chúc mừng mấy anh cuối cùng cũng thành công phát hiện ra một yêu tinh hamster nhỏ nha ha ha ha."

Ninh Phong cực kỳ xấu xa cười ha hả vào mặt bọn Ngô Khánh Phong.

Bọn Ngô Khánh Phong và La Vân Hải nhìn chằm chằm vào cục lông phồng lên trong túi áo Nhϊếp Tiêu, hít sâu một hơi, mất một lúc lâu mới tiêu hóa được sự thật này. Sau đó bọn họ lại không nhịn được nhìn thử những người khác trong khoang thuyền.

Tập trung xoáy vào bọn Bousel.

"Ngoại trừ mấy con này, hẳn là không còn con vật thần kỳ nào khác đi?"

"Ha ha ha không còn! Không còn!"

Cuối cùng mọi người cùng cười nói rồi ăn chút gì đó, sau sẽ chính thức chuẩn bị giương buồm khởi hành. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong ngày hôm nay, bọn họ sẽ có thể đến thành phố Hải đối diện eo biển.

Tàu thủy thuận lợi khởi động, chân vịt bắt đầu khuấy động nước biển, phát ra tiếng nổ máy thật ta. Toàn bộ con tày lập tức dùng tốc độ cực nhanh rẽ sóng vượt biển tiến về hướng thành phố Hải.

***

Mà lúc này, tại thành phố Hải.

Hai anh em Phong Đao và Phong Thương đang cảm thấy đầu đầy phiền muộn. Bọn họ cũng không biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, chỉ là bên người họ bất giác ngày càng xuất hiện nhiều người sống sót tụ tập đến.

Trong đó còn có một nhóm người tương đối phiền toái, tương đối không dễ gạt ấy là các nhà khoa học Địa Cầu. Sức quan sát nhạy cảm kia thật khiến hai anh em vô cùng sợ mình bất cẩn một chốc là thân phận người ngoài hành tinh của mình sẽ bị bại lộ.

Vốn hai anh em chỉ muốn ra ngoài tìm miếng ăn, lại không thể nào ngờ rằng tình hình sẽ biến thành cái dạng không thoát thân được như bây giờ.

Mà hiện tại, bọn họ đang ở trong một trường tiểu học, tang thi trong trường đã bị quét dọn sạch sẽ, đây tạm thời trở thành cứ điểm của bọn họ.

"Anh, anh nói xem, chúng ta còn khả năng thoát thân không?"

Phong Thương vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ, nhìn trần nhà trắng toát trên đỉnh đầu, dang tay dang chân hình chữ đại nằm ngang trên đống bàn học được tạm ghép lại thành một chiếc giường đơn sơ, nghiêng đầu hỏi anh cả nhà mình.

"Em đừng hỏi anh."

Phong Đao nghĩ tới việc này là đã đau cả đầu, không nhịn được liếc xéo em trai nhà mình: "Đều do em cứ dẫn đám người Địa Cầu kia đi khắp nơi cứu người, kết quả khiến cho giờ chúng ta có muốn chuồn cũng không chuồn được."

Phong Thương nghe vậy cũng có chút không vui, bĩu môi nói: "Rõ ràng ban đầu là anh chạy đi cứu người trước."

Nói đến đây, Phong Đao lập tức không nhịn được vuốt mặt. Lúc đó nghe tiếng kêu cứu kia, muốn bọn họ không đến cứu thì thật người tộc Tượng Kỳ bọn họ không làm được.

"Anh nói xem, sao đang yên đang lành Địa Cầu lại biến ra cái dạng quỷ này chứ!" Phong Đao không kiềm được buồn bực mắng.

Mà lúc này, ngoài cửa đột ngột truyền đến tiếng hét sung sướиɠ của bọn đàn em. Mới sáng ra chúng đã trông đặc biệt có tinh thần rồi.

"Anh Đao, anh Thương, tin cực tốt nha! Bọn bác sĩ Vệ đã bắt được liên lạc với căn cứ đất liền bên kia rồi!!! Các anh cũng mau ra đây nhìn xem!!!"

Nghe vậy, hai anh em Phong Đao và Phong Thương lập tức vươn mình ngồi dậy, nhìn nhau, sau đó cũng cùng bước ra ngoài, tiến đến sân thể dục.

Một đám người tụm ba tụm bảy ép sát vào nhau.

Bọn Vệ Hàn Minh và Bạch Việt đứng giữa đoàn người, dưới tay vận hành một cỗ máy màu đen, trên cỗ máy hiện lên những ký hiệu mà người bình thường chẳng thể nào hiểu được.

Thấy cảnh này, thực tế hai anh em Phong Đao và Phong Thương cũng rất kính nể.

Cho dù là trong hoàn cảnh gian nan như vậy, các nhà khoa học ấy vẫn có thể lợi dụng những vật liệu đơn sơ bên người để phát sáng và sưởi ấm. Nếu dẫn những thiên tài này đến các vì sao ngoài Địa Cầu để phát triển thì chắc chắn thành tựu của họ cũng sẽ không thấp đi chút nào.

Chỉ là đáng tiếc, cấp độ của nền văn minh Địa Cầu vẫn chưa đủ, nếu bên ngoài cưỡng ép, dục tốc bất đạt, chỉ e nền văn minh trên Địa Cầu sẽ bị phá hủy.

Thực ra một vài điều luật của tinh tế được đặt ra cũng vì bảo vệ những hành tinh sống còn chưa tiến vào thời đại tinh tế này, để chúng có thể phát triển nền văn minh đặc biệt của riêng chúng.

Nếu để bị bọn họ cưỡng ép kéo vào thời đại mới, vậy có khác gì bị thực dân xâm chiếm đâu chớ?

Phong Đao không nhịn được nghĩ bâng quơ, rồi hắn lại lắc đầu, đá văng suy nghĩ trong đầu đi, nhanh chân tiến đến cạnh bọn Vệ Hàn Minh hỏi.

"Liên hệ thế nào rồi?"

Trên mặt bọn Vệ Hàn Minh và Bạch Việt bấy giờ đều mang đầy vẻ vui mừng: "Rất thuận lợi!!!"

Bạch Việt cầm giấy ghi ghi chép chép, kích động đến đỏ cả mặt. Cậu nhìn bọn Phong Đao và Phong Thương, trực tiếp thuật lại hết tin tức bên trên cho bọn họ.

"Căn cứ Ngũ Nhất và căn cứ Thủ đô nói bọn họ đã sớm phái người đến thành phố Hải, hiện đều đang trên đường tới. Tính thời gian thì chắc sẽ nhanh đến thôi. Tin tức hồi trước khi chúng tôi bị vây trong hội trường phát ra họ cũng đã nhận được, bên đất liền vẫn chưa quên những người sống sót trên thành phố đảo như chúng ta!!!"

"Thật vậy không!!! Quá tốt rồi!!!"

Nghe vậy, đám đàn em quanh thân chợt khó nén kích động ôm chầm nhau khóc. Từ khi tận thế đến nay đã qua nhiều ngày như vậy, bọn họ cũng sắp cho rằng thành phố Hải đã trở thành một hòn đảo biệt lập không người thăm hỏi rồi.

"Tôi còn tưởng là người bên ngoài đã quên mất sự tồn tại của chúng ta luôn rồi ấy chứ!!!"

Dù mấy ngày trước thiết bị truyền tin của mọi người đều nhận được tin nhắn từ phía căn cứ đất liền, nhưng thực tế thì chúng không có quan hệ gì đến đám người sống sót thành phố Hải bọn họ.

Bây giờ sinh vật biển cũng đã biến dị thành tang thi, nếu không có thực lực siêu mạnh mà muốn vượt biển đến căn cứ bên đất liền thì ấy quả thực là nói mơ giữa ban ngày.

Chỉ là cũng may, giờ vẫn còn có người nhớ đến bọn họ.

Hai anh em Phong Đao và Phong Thương nghe được tin tốt này cũng không nhịn được cong môi cười. Lúc này bọn họ thật tâm hi vọng người Địa Cầu có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn này.

Thế nhưng nhìn đến giờ, điểm kết thúc của kiếp nạn này vẫn còn hơi bị xa, mà chuyện về nhà của bọn họ giờ tạm thời vẫn còn là một vấn đề nan giải, chỉ đành xem người trong nhà có thể sớm chút phát hiện ra chuyện bọn họ mất liên lạc hay không thôi.

Nói ra cũng kỳ, mạng lưới thông tin của người Địa Cầu bị tê liệt thì thôi đi, sao mà ngay cả tín hiệu của bọn họ cũng không thể phát đi được cơ chứ?

***

Mà bấy giờ, tình huống của bọn Nhϊếp Tiêu trên biển còn hung hiểm hơn so với dự kiến nhiều.

Lúc đầu, tàu thủy vốn bị bỏ neo bên bờ biển, vì yên tĩnh, thế nên cũng không bị tang thi cá quấy rầy. Còn hiện tại tàu thủy đang lay động trên mặt biển, kia đúng là chả khác gì tấm bia sống đứng giữa đường.

Chân vịt khuấy động khiến mặt nước rung, hấp dẫn vô số bầy cá tang thi chen chúc sang bên này, dưới đáy nước đã có một đám bóng mờ đông nghịt tụ tập, lít nha lít nhít đánh về phía tàu thủy, tông cho thân tàu vang bang bang bang, xóc lên xóc xuống.

Bousel nhắm hai mắt cảm nhận sự chuyển động của biển, nét mặt vô cùng khó nhìn. Trong phạm vi trăm dặm ngày càng có nhiều tang thi cá nghe tiếng vọt tới chỗ bọn họ bên này.

"Cứ tiếp tục như vậy không được, nếu nhỡ thu hút đám cá mập cá voi sâu dưới biển đến thì cả thuyền chúng ta sẽ xong đời!!!"

Nghe vậy, sắc mặt của mọi người đều có chút trầm xuống. Nhất thời Ninh Phong còn có hơi hối hận sao mình không tìm khung máy bay lái qua. Nhưng lại nghĩ đến đám tang thi chim tang thi côn trùng trên trời, Ninh Phong lập tức quẳng suy nghĩ này đi.

Hiện tại dù là đường thủy hay đường hàng không thì đều không dễ đi.

Nhϊếp Tiêu nhìn đám tang thi cá trồi lên mặt biển ngày càng nhiều, nhường vị trí điều khiển tàu lại cho Ninh Phong, tiếp đó liền cùng bọn Đoạn Ôn Du phóng lên boong tàu.

"Ninh Phong, các cậu cứ tiếp tục lái về phía trước đi, chúng tôi ra ngoài thanh lý tang thi cá."

"Vâng! Lão đại!"

Vào giờ phút này, dị năng hệ lôi, thủy và băng của Nhϊếp Tiêu, Đoạn Ôn Du và Tiêu Nghiên đã hoàn toàn trở thành nguồn lực chiến đấu chính của toàn tàu. Mà dị năng hệ kim loại của Khương Thù thì lại chủ yếu phụ trách việc gia cố và chữa trị cho thân tàu.

Khương Thù vịn lan can, đưa mắt về phía một đám tang thi cá đông nghịt trên biển, không nhịn được mắng to, dứt khoát đã làm thì làm tới cùng, biến ra đủ loại gai nhọn kim loại khắp thân tàu.

"Mẹ cha nó, cho tụi mày đâm đυ.ng này, đâm tụi mày không chết, còn lắc cho ông đây say sóng luôn rồi, đệt!!!"

Bấy giờ Nhϊếp Tiêu cũng đã hạ quyết tâm, quăng sấm sét chém thẳng vào mặt biển, phút chốc thả điện giật khét một đám tang thi cá. Chỉ có một điểm không tốt, ấy là nó cũng khiến cho Khương Thù và tất cả mọi người trên thuyền đều cảm giác cả người có chút ngứa ngáy.

Dù sao tàu thủy kim loại cũng dẫn điện.

"Nhϊếp Tiêu, mày đang quăng đòn đại ấy hả???" Khương Thù không nhịn được mắng.

Nhϊếp Tiêu nhất thời chột dạ xoa mũi.

"Xin lỗi."

Đám người đi theo Ngô Khánh Phong và mấy anh em nhà binh bình thường thấy hai người ồn ào như thế thì tâm trạng cũng chợt lỏng đi đôi chút. Có mấy dị năng giả mạnh mẽ như thế ở đây, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.

Bạch Mân nhìn cảnh này cũng không kiềm được giương khóe môi, tiếp đó hắn lặng lẽ thả uy thế của tang thi vương ra, nhất thời khiến mật độ tang thi cá giảm đi không ít.

Thế nhưng, ngay lúc tất cả mọi người thả lỏng lòng cảnh giác, một bóng mờ cực kỳ khổng lồ lại lặng lẽ xuất hiện trong lòng biển sâu ngay dưới tàu thủy.

Im hơi lặng tiếng đến gần.

Chờ nó tiến vào phạm vi cảm ứng, nét mặt của Đoạn Ôn Du, Bousel và Bạch Mân lập tức thay đổi cùng một lúc, trở nên vô cùng khó xem.

"Chết, không xong rồi!!!"