Chương 41: Ngũ Nhất là một tiểu vương tử

Bọn Khương Thù không cách nào ngờ Nhϊếp Tiêu lại có thể lật mặt nhanh như vậy, vốn tưởng đây sẽ là một trận giằng co lâu dài, ít nhất còn phải kéo tới kéo lui thêm một tuần nửa tháng gì đó. Thế nhưng bọn họ nào ngờ được, chỉ mới một chốc thế này mà Nhϊếp Tiêu đã quyết đoán bán mình cho hamster nhỏ rồi.

Rõ ràng ban đầu rất bất đắc dĩ, liều chết không theo nha.

Nhìn tên đàn ông giỏi lật mặt đối diện, mọi người trưng vẻ mặt vô cảm, im lặng trào phúng.

A, đàn ông.

Nhϊếp Tiêu cũng nhận ra ánh mắt các đồng đội ném tới, anh ôm nhóc con nhà mình, ngượng ngùng sờ mũi.

Anh chỉ có hơi không thích ứng khi thằng nhóc mình tự tay nuôi lớn lại đột nhiên bảo muốn chuyển thân phận sang làm bạn trai mình thôi mà. Chỉ là không qua được ải tâm lý "cha già" mà thôi.

... Anh cũng chưa nói không thích.

Nhϊếp Tiêu nhìn thiếu niên nhỏ trong l*иg ngực, mắt chợt dâng đầy nét cưng chiều dịu dàng. Chỉ cần bỏ khúc mắc xuống, quyết định "không làm người nữa" thì hình như cảm giác bị nhóc con nhà mình ăn cũng không tệ lắm.

Mọi người nhìn nụ cười vui vẻ xán lạn trên mặt Nhϊếp Tiêu, lần thứ hai cảm thấy chói mù mắt.

Khương Thù lại nhịn không được nắn cổ tay tiếc nuối, cảm giác như cải xanh bị đem bón cho heo*: "Nhϊếp Tiêu, quả nhiên mày là một lão biếи ŧɦái mà. Nhất định là mày đã sớm mang ý không đứng đắn với nhóc con nhà mày rồi, thế mà còn khẩu thị tâm phi, làm bộ nhăn nhó, còn muốn đùa cho nhóc con nhà mình khóc nữa chứ, rồi lại giả đau lòng đồng ý với nó."

(*Ý chỉ gái tốt bị lừa bởi một tên đàn ông cặn bã. Câu nói có chút vị chua chua.)

"Mày quá xảo quyệt, quá biếи ŧɦái, quá không biết xấu hổ rồi!!!"

Nhϊếp Tiêu: "..." Tao không phải, tao không có!!!

Rõ ràng do hồi nãy anh vừa nghĩ thông nên mới đồng ý thôi!!!

Thế nhưng những người khác nghe Khương Thù nói xong đều cảm thấy mình đã chạm tới sự thật, ánh mắt nhìn Nhϊếp Tiêu cũng đầy săm soi và nghi ngờ.

Nhϊếp Tiêu yếu ớt hé môi, trăm miệng cũng không thể bào chữa.

Tiểu Ngũ Nhất không quan tâm nhiều đến thế, lúc này cậu chính là người vui vẻ nhất ở đây, cậu dán sát cả người vào ngực Nhϊếp Tiêu.

Sau này dù là ban ngày hay ban đêm mình đều có thể quang minh chính đại, cây ngay không sợ chết đứng ôm ôm hôn hôn bay cao cao với ba ba rồi nha, còn có thể ngủ chung nữa đó!!!

"Kệ đi kệ đi, ba ba đã đồng ý với bảo bảo rồi đó nha, bảo bảo thật vui vẻ nha!" Tiểu Ngũ Nhất vùi đầu vào ngực Nhϊếp Tiêu, dùng sức dụi dụi, đôi mắt vui vẻ đến híp lại.

Mọi người thấy vậy, chợt có cảm giác không nói nên lời. Vậy đi, có thể xác định quan hệ ở chung với nhau sớm một chút đúng là cũng rất tốt, ít nhất nhóc dễ thương vui vẻ rồi.

Chỉ có điều, nhìn bộ dáng ngây thơ đáng yêu mềm mềm của cậu, Khương Thù đột nhiên có chút hả hê.

Bộ dáng đơn thuần này, căn bản nhìn không giống đã biết nghĩa vụ cần thực hiện sau khi trở thành người yêu nha.

Nhϊếp Tiêu lại phải nhịn.

Đoạn Ôn Du và Tiêu Nghiên lại không nhịn được bắt đầu nghĩ đến quá trình phát triển tình cảm chậm như sên bò của mình, lòng chợt cảm thấy xấu hổ.

Dù xem như Nhϊếp Tiêu vẫn còn phải nấu, nhưng ít nhất cũng đã xác định quan hệ, mạnh hơn bọn họ nha QAQ.

Đoạn Ôn Du nhìn Ninh Phong kế bên, Tiêu Nghiên nhớ đến Võ Văn Kỳ ở căn cứ, chợt đồng thanh thở dài.

Lão hổ lớn nhìn hamster nhỏ thành công thu phục được một người đàn ông mạnh mẽ như vậy, lòng cũng thầm cảm thấy vui vẻ thay đối phương.

Thế nhưng, chờ đến khi ký ức khôi phục, ông đường đường là Đại tướng quân Ma Yên của Vương tộc Nemo, lại chỉ hận lúc ấy đã không tặng cho khuôn mặt của Nhϊếp Tiêu một cú hổ tát.

Điện hạ bé bỏng của mình thế mà đã bị một tên đàn ông lạ hoắc bắt cóc ngay trước mặt mình.

Hối hận đến xanh cả ruột.

***

Vào giờ phút này, trong biển không gian mênh mông lấp lánh, trên một hành tinh xanh lá cây xinh đẹp phủ đầy những mảng rừng xanh um tươi tốt.

Một người đàn ông văn nhã tuấn tú khoác trường bào xanh nhạt mặt đầy lo lắng nhìn về phía bầu trời xa xa.

Trừ người đàn ông này, trong đại điện cổ đầy vị rừng rậm thiên nhiên còn có rất nhiều động vật nhỏ và trai xinh gái đẹp khác đang đứng.

"Ma Yên chết tiệt, bảo ông ta đi tìm tiểu điện hạ, kết quả tìm tới bản thân mất tích luôn! Chờ ổng trở về, bổn bồ câu muốn mổ chết ổng!!!"

Anyi các hạ thân khoác áo bào trắng, quấn mái tóc dài mềm mại của mình thành một mớ rối bù, buồn đến lông bồ câu đẹp đẽ cũng sắp rụng trọc. Lòng mang phiền muộn, hắn không ngừng đảo qua đảo lại một chỗ, xoay đến mắt mấy người khác đều thấy mỏi giùm.

Một chú sóc nhỏ đứng một bên nâng móng nhỏ ôm ngực, không nhịn được mở miệng an ủi: "Anyi các hạ, lấy năng lực của tiểu điện hạ và tướng quân Ma Yên, nhất định bọn họ sẽ không gặp chuyện gì bất trắc đâu. Việc tìm được bọn họ sẽ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi."

"Đúng đúng, tiểu điện hạ với tướng quân đều lợi hại đến thế mà! Anyi các hạ, ngài đừng nóng vội, không phải chúng ta đã phái thêm người đi tìm rồi sao!"

Những người khác cũng dồn dập phụ họa.

Anyi rầu đến mái tóc cũng mất vẻ bóng mượt, không nhịn được thở dài một tiếng.

Ba năm trước, lần đầu tiên tiểu điện hạ của bọn họ thức tỉnh năng lực thiên phú, thế nhưng vì không thể khống chế tốt sức mạnh thời không nên đã trực tiếp xé rách không gian, biến mất.

Bọn họ cật lực đè mọi tin tức xuống, sau đó bí mật phái Đại tướng quân Ma Yên đi tìm, dần cũng tìm được một chút manh mối. Nhưng chưa được bao lâu, bọn họ lại mất luôn liên hệ với cả tướng quân Ma Yên.

Dù bọn họ đã dùng đủ mọi cách để gửi tín hiệu bổn tộc đi, nhưng dường như đối phương không nhận được, vẫn chẳng đáp lại lời nào.

Gần đây, không biết vì sao tin tiểu điện hạ của bọn họ mất tích đã bị lan truyền khắp cả liên minh tinh tế, hiện tại chẳng biết có bao nhiêu người đang âm thầm ngóng trông trò cười của Vương tộc Nemo bọn họ, cũng không biết có bao nhiêu đối thủ một mất một còn đang chực chờ nhảy vào gây bất lợi cho Vương tộc Nemo bọn họ.

Công việc chất đống mỗi ngày kia thật sự đã sắp khiến Anyi các hạ rầu trọc cả đầu.

Cũng đã ba năm rồi, rốt cuộc tiểu điện hạ của họ đang ở đâu chứ...

Tát Tư trực tiếp đứng trong góc đại điện của Vương tộc Nemo nghe cuộc thảo luận nội bộ. Qua nhiều năm như thế, bằng vào số hạt dị năng đa dạng đã thu thập được, gã đã có thể dễ dàng ẩn mình.

Không một ai nhận ra sự tồn tại của gã.

Thế nhưng, Tát Tư đã đợi ở đây nhiều ngày như vậy, ngày nào cũng chỉ nghe được có mấy đoạn đối thoại vừa vô dụng vừa tẻ nhạt lặp đi lặp lại.

Đến giờ, sự kiên nhẫn của gã đã bị mài sạch, cũng không có ý tiếp tục hi vọng mấy thứ động vật ngu xuẩn trong Vương tộc Nemo có thể cung cấp đầu mối gì cho mình nữa.

Gã tự đi tìm chắc còn có hiệu suất cao hơn bọn này. Tìm ba năm mà vẫn chưa tìm được, đúng là gã không nên hi vọng gì vào hiệu suất làm việc của Vương tộc Nemo mà.

Tát Tư phất ống tay áo chuẩn bị rời đi, đúng lúc này, một chú bồ câu đưa thư nhỏ trắng như tuyết vội vã bay vào đại điện, đậu thẳng lên tay Anyi các hạ.

"Anyi các hạ, có tin rồi! Có tin rồi! Chúng ta đã tìm được máy truyền tin của tướng quân Ma Yên rồi!" Vừa nói, bồ câu đưa thư nhỏ vừa đặt chiếc máy truyền tin màu đen lên tay Anyi.

Anyi lướt mắt nhìn, nhanh chóng xác nhận đây đúng là máy truyền tin của tướng quân Ma Yên, dựa vào quyền hạn cao hơn Ma Yên của mình, hắn trực tiếp mở máy truyền tin lên.

Kế đó, thông tin bên trong lập tức hiện ra.

Mà thông tin định vị cuối cùng của tướng quân Ma Yên lại nằm trên một hành tinh vẫn chưa chính thức tiến vào nền văn minh tinh tế, trước mắt đang nằm trong sự bảo vệ của pháp luật liên minh.

Tát Tư xa xa nhìn rõ bản đồ định vị kia chợt không nhịn được cong khóe môi, lòng khó nén niềm sung sướиɠ, hận không thể cười to nói trời cũng giúp ta.

Không để phí thời gian, Tát Tư nhấc chân lên liền trực tiếp biến ra khỏi đại điện.

Anyi là người có thiên phú mạnh nhất trong tộc chim, vô cùng mẫn cảm với chiều gió, phương vị và sự lưu động của không khí quanh thân. Hắn nhạy bén nhìn về phía nơi Tát Tư vừa đứng, ánh mắt chợt trở nên lạnh lẽo và nghiêm túc.

"Vừa nãy ai đã đứng ở kia?"

*

Tát Tư trở về phòng nghiên cứu bí mật của mình, sung sướиɠ nhìn khoảnh trời còn chưa tiến vào nền văn minh tinh tế bên ngoài, gã đã sớm xem khu vực này là nơi thực nghiệm của mình rồi mà.

Rất nhanh, Tát Tư đã khoanh vùng được những hành tinh có sự sống vốn đã không nhiều trong vùng trời này trên bản đồ không gian, trong đó có cả Địa Cầu xanh thẳm xinh đẹp kia.

Nhớ đến tiểu vương tử có năng lực xé rách thời không chạy trốn, Tát Tư cảm thấy hẳn gã còn cần dùng những hạt dị năng có trong tay để chế ra một chiếc l*иg giam không gian.

Dù chỉ có thể giam mấy giây, nhưng với gã thế cũng đã đủ rồi.

À đúng, gã còn phải nghĩ cách ép tiểu vương tử của gã chui ra nữa chứ.

Tát Tư chợt nheo mắt lại, cong môi, đưa ánh mắt không có ý tốt nhìn về phía mấy hành tinh đã bị gã khoanh vòng.

***

Ban đêm.

Như thường lệ, bọn Tiểu Ngũ Nhất đều vào biệt thự lớn ở. Trên đoạn đường này, bọn họ gần như không dừng lại chút nào, dựa theo kế hoạch, ngày mai họ sẽ có thể đến ven bờ Trường Giang.

Kế đó lại lên cầu qua sông, đi về phía thành phố Minh, nếu không có gì bất ngờ, chỉ chừng một tuần nữa là họ sẽ thuận lợi đến eo biển thành phố Hải.

Nhϊếp Tiêu nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ, khẽ nhíu mày. Anh cảm thấy bọn họ cần nhanh thêm một chút, không biết các nhà khoa học ở thành phố Hải còn có thể kiên trì bao lâu nữa.

Nhϊếp Tiêu lòng đầy nghĩ ngợi chợt nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào mềm mại của thiếu niên nhỏ trên giường, có vẻ những phiền muộn chẳng liên quan gì tới cậu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy vẫn luôn mang một vẻ ngây thơ hồn nhiên như thế.

"Ba ba, ngủ nha!"

Tiểu Ngũ Nhất vỗ tấm chăn mềm mại cạnh mình, mắt nhìn thẳng vào Nhϊếp Tiêu: "Hôm nay con muốn ngủ thế này, không muốn biến nhỏ thành hamster đâu."

Nhϊếp Tiêu nhìn bộ dáng của thiếu niên, u sầu giữa đuôi mày chợt tản đi, anh dịu dàng cười, nói: "Bảo bảo vui là được."

Tiểu Ngũ Nhất nhìn vẻ điển trai của Nhϊếp Tiêu, khuôn mặt nhỏ bé bất giác đỏ lên, cậu xấu hổ co người chui vào chăn, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn giả bộ ngủ.

"Bảo bảo ngủ nha!"

Nhϊếp Tiêu cũng cười, bò lên giường, cúi đầu dịu dàng hôn lên trán thiếu niên chúc ngủ ngon rồi ôm cậu ngủ.

Quan hệ đã có sự thay đổi, Nhϊếp Tiêu đã không còn chút mất tự nhiên nào, thẳng thắn ôm cậu.

Nhϊếp Tiêu nhắm mắt lại, lòng ôm một bảo bối nhỏ mềm mềm, thực tâm hi vọng trận tận thế này có thể nhanh chóng kết thúc. Thế thì nhóc con nhà anh sẽ lại có thể tiếp tục không buồn không lo, vui vẻ trải qua tháng ngày bình yên, mà không phải bôn ba khắp nơi, sống trong nguy hiểm như bây giờ.

*

Tại một căn phòng khác bên trong biệt thự.

Bạch Mân vẫn chưa ngủ, hoặc nói cách khác, hắn đã không cần ngủ nữa.

Đang nằm trên giường nhắm mắt dưỡng thần, hắn đột ngột mở mắt ra, cảm ứng được có một con tang thi cấp thấp cách đây không xa đang đi về phía bọn họ.

Sự thực chứng minh, quả thật có rất nhiều dị năng giả còn chưa kịp trở nên mạnh mẽ đã chết oan chết uổng, mà hạt dị năng trong đầu họ vẫn chưa từng bị phát hiện.

Bạch Mân cảm giác được tang thi kia mang tới không chỉ một hạt dị năng, cuối cùng cũng thở ra một hơi như trút được gánh nặng, viền mắt đỏ hồng chợt hiện lên nét cười.

Thế nhưng, nhìn tường vây kim loại bên ngoài, Bạch Mân tạm vẫn không dám làm bừa, hắn không dám chắc mình có thể giấu Khương Thù leo tường ra ngoài được.

Nghĩ như thế, Bạch Mân quyết định chờ đến ban ngày sẽ lại lặng lẽ triệu vài con tang thi tới, sau đó sẽ lại đυ.c nước béo cò, lặng lẽ thu thập hạt dị năng sau.