Chương 40: Ngũ Nhất sẽ thương ba ba

Đêm khuya, tất cả mọi người đều đã ngủ.

Nhϊếp Tiêu mãi vẫn không ngủ được liền ngồi dậy, dựa vào ánh trăng nhảy qua cửa sổ ngắm cục bông nhỏ ngủ say trên gối.

Ngẫm lại mấy câu nhóc nói trước khi đi ngủ kia, tim Nhϊếp Tiêu chợt rung lên khó giải thích, lại nghĩ tới bộ dáng mong chờ của nhóc, khuôn mặt anh tuấn của anh chợt nóng lên.

Dùng sức lắc đầu, lúc này mới đuổi được mấy suy nghĩ không sạch sẽ ấy đi.

Nhϊếp Tiêu thoáng nghiêng đầu, nhìn cục lông nhỏ vô tâm vô phế ngủ no say dù đã làm tim anh đảo lộn, chợt không nhịn được đưa tay ra, dùng sức xoa nắn vài cái xem như phát tiết.

"Nhóc thối này!"

Hamster nhỏ không hề phòng bị, bị xoa đến tỉnh, trưng ra vẻ mặt ngu ngơ, giãy dụa nâng thân nhỏ dậy, kế đó nó liền thấy Nhϊếp Tiêu nhanh chóng đắp chăn, nhắm mắt ngủ lại.

Nhìn người đàn ông trước mắt, hamster nhỏ chợt cảm giác cái thân một nắm của mình thật không xong.

"... Chít???"

***

So với bọn Nhϊếp Tiêu có một đêm an ổn, bọn người Lâm Quốc Hải có thể nói là trắng đêm đề phòng, lo lắng căn bản chẳng dám chợp mắt.

Bọn họ dùng vật dụng trong phòng chặn hết cửa sổ lại, khiến tang thi tạm không có cách xông vào, thế nhưng, theo mặt trời dần lên cao, chiếc bụng đói cồn cào lại không cho phép bọn họ tiếp tục bị tang thi vây nhốt ở một nơi không có gì thế này.

Sớm muộn gì cũng chỉ có đường chết.

Nghĩ đến đây, Lâm Quốc Hải không nhịn được ngẩng đầu lên, trao đổi một ánh mắt với người vợ Lưu Mỹ Quyên của mình, kế đó cả hai liền đứng dậy, mặt không đổi sắc bước về phía hai người trẻ tuổi đối diện.

Hai người trẻ tuổi nhìn động tác của hai vợ chồng họ, cảm thấy có chút không đúng, thế là lập tức cảnh giác đứng lên phòng bị: "Hai người tính làm gì?"

"Xin lỗi!"

Nói rồi, hai vợ chồng Lâm Quốc Hải lập tức nhào về phía hai người trẻ tuổi, bốn người nhất thời lăn vào đánh thành một cụm.

Dẫu bụng đói cồn cào nhưng dù sao hai người trẻ tuổi vẫn có sức lớn hơn so với hai vợ chồng trung niên Lâm Quốc Hải, căn bản không dễ bị đánh bại như thế, trước mắt có thể thấy vợ chồng Lâm Quốc Hải đã nhanh chóng rơi vào thế yếu.

Hai người trẻ tuổi thở hồng hộc đè vợ chồng Lâm Quốc Hải dưới thân, miệng tàn nhẫn chửi bới, hoàn toàn không ý thức được nguy hiểm đang yên lặng tiếp cận từ phía sau.

Thằng nhóc mập bị bỏ quên trong góc nâng chân lặng lẽ đến gần, hai tay cầm hai con dao ngắn, không chút do dự dứt khoát đâm thẳng vào lưng hai thanh niên.

Động tác thuần thục, như đã luyện tập vô số lần.

Hai người trẻ tuổi đột nhiên trợn trừng mắt, đau đớn rên lên một tiếng rồi triệt để mất đi ý thức, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.

Lưu Mỹ Quyên vội vã bò dậy ôm con trai mình, hết hôn rồi lại sờ nó, nói: "Thật không hổ là con trai ngoan của cha mẹ mà, con làm tốt lắm!"

"Mẹ, mình nhanh ra ngoài đi, con đói rồi!"

Thằng nhóc mập bình tĩnh nói, hoàn toàn không có cảm giác sợ hãi sau khi gϊếŧ người, cứ như người bên mình chẳng qua chỉ là dê bò đợi làm thịt vậy.

Lâm Quốc Hải nhanh chóng nâng thi thể hai người trẻ tuổi dậy, quẳng ra cửa, sau đó nói với vợ và con: "Đừng lề mề nữa, nhanh qua đây đứng coi!"

Sau đó, một nhà ba người liền dựa vào hai cỗ thi thể còn ấm áp của hai thanh niên trẻ tuổi kia hấp dẫn lực chú ý của tang thi, thuận lợi chui qua một cửa sổ khác trốn ra ngoài.

Từ khi bắt đầu tận thế đến nay đã nhiều ngày như vậy, mỗi lần gặp phải tình huống thế này, một nhà Lâm Quốc Hải đều dựa vào biện pháp như thế để thoát khỏi hiểm cảnh.

Hai người trẻ tuổi chết không nhắm mắt, bị tang thi gặm cắn không còn chút gì. Chắc chắn bọn họ không thể nào nghĩ tới việc tính mạng của mình cuối cùng sẽ lại kết thúc trong tay bạn đồng hành thế này.

Rất nhanh, Lâm Quốc Hải đã tìm được một chiếc xe, dẫn vợ con tiếp tục chạy về phía căn cứ, thằng nhóc ngồi trên xe đói bụng đến khó chịu, không nhịn được bắt đầu nổi nóng, oán giận:

"Sao hôm qua chúng ta không gϊếŧ mấy người kia chứ, bọn họ có xe lại có ăn, chúng ta gϊếŧ họ là được rồi!"

Lưu Mỹ Quyên nghe lời nói ngô nghê của con trai nhà mình, không nhịn được vỗ đầu nó: "Con trai ngốc, những người kia không phải người chúng ta có thể chọc. Bọn họ có dị năng, ra tay với họ, người chết trước sẽ là chúng ta. Chờ chúng ta vào căn cứ rồi, tốt nhất chúng ta vẫn nên dựa vào những dị năng giả như vậy, khi ấy sẽ không phải lo chuyện ăn uống nữa."

Nhóc mập cái hiểu cái không gật gật đầu, sau đó bĩu môi: "Vậy nếu có chị thì tốt rồi, cứ để chị ấy đi quyến rũ tên đàn ông nào đó có dị năng về! Vậy là con có thịt ăn thỏa thích rồi."

Lưu Mỹ Quyên và Lâm Quốc Hải nghe vậy, ánh mắt chợt ảm đạm, Lưu Mỹ Quyên không nhịn được nâng tay lau khóe mắt ướŧ áŧ.

***

Hình ảnh chuyển tới một bên khác, tại lối vào căn cứ Ngũ Nhất, đoàn người xếp thành từng hàng từng hàng chờ nhân viên công tác trong căn cứ kiểm tra.

Sau khi được xác nhận không bị thương họ mới được cho vào căn cứ.

Lâm Mộng Phỉ ngẩng đầu nhìn tường thành dày rộng rắn chắc, chợt có một loại cảm giác hoảng hốt như trong cơn mơ chưa tỉnh, giọt lệ vô thức rơi ra khỏi hốc mắt chảy xuôi xuống.

—— rốt cuộc cũng đã an toàn.

Đoàn người nhận kiểm tra xong thuận lợi tiến vào căn cứ, kế đó lập tức có người đến dẫn họ đi tham quan làm quen quy củ và chế độ trong căn cứ.

Nghe nói đêm nay tất cả bọn họ đều phải ngủ lại trại tập trung, lại nhìn đến trại tập trung với điều kiện qua đêm kém cỏi phải ngủ trong lều lớn, Lưu Cương chợt khó chịu.

"Mẹ nó ông đây là một dị năng giả đấy, đãi ngộ của dị năng giả là đây sao?" Lưu Cương không ngần ngại lập tức ra tay đẩy người phụ trách dẫn họ tới.

Người phụ trách chỉ là một người bình thường, bị Lưu Cương đẩy hai cái đã trực tiếp ngã ngồi xuống đất, nhất thời tâm trạng cũng tệ đi.

"Mọi người đều thế đấy! Trong căn cứ còn rất nhiều dị năng giả không có chỗ ở đây này, anh muốn ở chỗ tốt thì tự nghĩ cách kiếm điểm đi đổi đi, có thể cho mấy người ba ngày nhận lương thực miễn phí đã tính là không tồi rồi! Muốn ở lại căn cứ, sau này mấy người ra ngoài đào được tinh hạch lụm được vật tư gì cũng phải nộp nửa phần lại cho căn cứ."

"Quy củ chó má gì!!"

Đáy lòng Lưu Cương bốc lên một ngọn lửa, gã vung nắm đấm định động thủ, thế nhưng nắm đấm vừa vung đến giữa không trung đã đột ngột bị một màn chắn trong suốt chặn lại.

Người phụ trách mở mắt ra, nhìn người vừa tới sau lưng Lưu Cương, chợt kinh hỉ: "Võ lão đại, tiểu thư Tiểu Vũ!!!"

Võ Văn Kỳ và Võ Văn Vũ cũng không ngờ mình chỉ đi dạo một vòng lại có thể tình cờ gặp chuyện thế này, sắc mặt khi nhìn Lưu Cương phá hoại trật tự cũng không được tốt cho lắm. Theo lượng người ngày càng nhiều lên, hiện tại trong căn cứ hạng người gì cũng có.

Võ Văn Vũ nhìn Lưu Cương, lạnh lùng đưa mắt ra hiệu cho nhân viên phụ trách: "Động thủ hại người trong căn cứ, ghi nợ cho gã trước đi!"

"Dạ!" Người phụ trách đáp vang rền, chợt cảm thấy hãnh diện. Có hai vị này ở đây, còn ai dám lỗ mãng.

Lưu Cương bị một cô nhóc con con đánh vào mặt như vậy, nhất thời không bỏ được mặt mũi, đang định mở miệng lại lập tức bị ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông khôi ngô phía sau đối phương dọa sợ.

"Không muốn tuân thủ quy củ thì cút khỏi căn cứ cho tôi!"

Đoàn người Lưu Cương lập tức câm như hến, không dám thở mạnh tiếng nào, trơ mắt nhìn hai người quanh thân đầy ánh mắt kính trọng quý mến rời đi.

Xa xa còn như nghe được tiếng đối thoại của hai anh em họ.

"Anh, hồi nãy anh ngầu thiệt á!"

"Ngốc quá."

Lâm Mộng Phỉ đứng xa một bên nhìn chằm chằm vào bóng lưng Võ Văn Vũ và Võ Văn Kỳ, cứ như muốn nhìn ra một cái lỗ trên lưng bọn họ.

Thế nào ả cũng không nghĩ tới việc Võ Văn Vũ vẫn còn sống, không chỉ sống, thế mà lại còn tìm được anh trai yêu quý của cô, còn trở thành nhân vật lớn trong căn cứ.

Lâm Mộng Phỉ sờ gương mặt trang điểm tỉ mỉ của mình, là một gương mặt đã bị thay đổi hoàn toàn. Loại cảm giác đố kị đến nóng ruột đã lâu không gặp bỗng chốc dâng trào chiếm hết cả l*иg ngực, khiến ả hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Dựa vào đâu mà Võ Văn Vũ có thể may mắn đến thế!

Bấy giờ Trịnh Văn Tuấn cũng đang kinh ngạc nhìn theo bóng lưng Võ Văn Vũ, cảm giác có lỗi vẫn luôn khiến lòng trĩu nặng thoáng nhẹ đi một chút, trong hốc mắt, nước mắt lập tức dâng lên.

Ngẩng đầu nhìn lại Lâm Mộng Phỉ, Trịnh Văn Tuấn chôn vùi tất cả hận thù vào sâu trong đáy mắt.

***

Cùng lúc đó, bọn Ngũ Nhất cũng đã sớm lên đường, tiếp tục hành trình đi về phía thành phố Hải.

Trong xe, Tiểu Ngũ Nhất dựa vào bộ lông mềm mại của lão hổ lớn chơi mini game trên di động, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Nhϊếp Tiêu một cái.

"Ba ba, bây giờ ba ba đã muốn nói chuyện yêu đương với con chưa?" Từ sáng sớm, vừa bắt đầu tỉnh lại, thiếu niên nhỏ đã liên tục cách một phút hỏi một câu này, khiến cả người Nhϊếp Tiêu đều cảm thấy không khỏe.

Nhϊếp Tiêu: "..." Tôi khổ quá mà.

Bọn Khương Thù Đoạn Ôn Du nhắm mắt lại, thảnh thơi ngồi dưỡng sức, vừa nghe thiếu niên nhỏ mở miệng thì tất cả lập tức lên tinh thần, vểnh tai nghe bát quái.

Cả toa xe đều yên lặng chìm trong mật ngọt.

Bị nhóc con nhà mình từng bước ép sát, Nhϊếp Tiêu không nhịn được đỡ trán, lặng lẽ giương mắt, lại lập tức đối diện với cặp mắt sáng lấp lánh của Ngũ Nhất.

Nhϊếp Tiêu chợt nghẹn lời: "Ba..."

Trong chớp mắt ấy, Nhϊếp Tiêu chợt nảy ra một ý. Anh bỗng làm mặt nghiêm túc, nhìn Ngũ Nhất.

"Con này, thật ra ba ba thích nữ."

Tất cả mọi người trong xe: "..." Anh lừa quỷ à.

Thế nhưng, quỷ dễ thương mang tên Tiểu Ngũ Nhất lại tin. Cậu nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nhϊếp Tiêu, mắt chợt dâng lên một tầng sương, nước mắt nhanh chóng tụ lại đảo một vòng quanh hốc mắt, môi bĩu ra chuẩn bị khóc.

"Oa oa oa bảo bảo không muốn có mẹ kế!!!"

Tiểu Ngũ Nhất giơ hai tay, khổ sở nhào thẳng vào ngực Nhϊếp Tiêu, ngay cả điện thoại di động cũng không thèm để ý, ôm chặt cổ Nhϊếp Tiêu không chịu buông tay.

Vô cùng oan ức, vô cùng đáng thương.

Nhϊếp Tiêu cũng không ngờ thiếu niên sẽ có phản ứng lớn tới vậy, tim vừa chua vừa xót, những giọt nước mắt buồn thương khổ sở của cậu như từng nhát đao cứa vào tim anh.

Lòng Nhϊếp Tiêu lập tức bị đảo loạn.

Ánh mắt khiển trách xung quanh cũng như hóa thành thực thể quấn lấy Nhϊếp Tiêu. Cứ như trên đầu anh có viết hai chữ "cặn bã" vậy.

"Tiểu Ngũ Nhất ngoan, qua chỗ chị này, không thèm ba ba thúi của em nữa." Tiêu Nghiên nhìn Ngũ Nhất như vậy lòng cũng xót, hiếm có lúc mạnh mẽ trừng Nhϊếp Tiêu một cái.

Nhϊếp Tiêu cảm giác thiếu niên nhỏ thật sự muốn bỏ anh đi liền gần như nghe theo bản năng siết chặt tay, không để cậu rời khỏi l*иg ngực mình, đồng thời trong nháy mắt ấy anh cũng như cam chịu số phận.

"Ngoan, đừng khóc, ba ba sẽ không tìm mẹ kế cho con."

"Thật sao?" Thiếu niên nhỏ ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, nửa tin nửa ngờ hỏi: "Nhưng ba ba nói ba ba thích nữ."

Nói xong, Ngũ Nhất lại như sắp khóc nữa.

"Lừa con thôi."

Nhϊếp Tiêu bất đắc dĩ xoa mái tóc mềm mềm trên đầu thiếu niên nhỏ, lời nói ra như chấp nhận số phận, thế nhưng lòng lại như buông được một tảng đá lớn.

Không thể không thừa nhận, anh thật sự bị thiếu niên ăn sạch rồi.

"Ba ba chỉ thích mỗi mình nhóc thối thôi."

Nhϊếp Tiêu ngẫm kỹ một chút, đời này, ngoại trừ tên nhóc trước mắt, thật sự đúng là anh không có cách nào ở cùng một chỗ với người khác. Nghĩ rõ rồi, nói ra, Nhϊếp Tiêu cũng cảm giác mình bình thường trở lại.

Nói xong, Nhϊếp Tiêu liền chủ động hôn hai má thiếu niên, cái cách chuyển thái độ nhanh như chớp này lập tức chấn mù mắt tất cả mọi người trong xe.

Không phải anh nên khốn khổ đấu tranh một chút nữa à! Giỏi thay một tên đàn ông không cốt khí chuyên lật mặt nhà anh!!!

Móa, hamster lương* quá ngấy mà.

(*Thay vì "cẩu lương" thì đây là "hamster lương".)

Thiếu niên nhỏ nhất thời không kịp phản ứng, mắt vẫn còn đọng nước ngơ ngác ngẩng đầu nhìn Nhϊếp Tiêu, sau đó lập tức ngốc ngốc cười ngọt ngào, lộ ra hai lúm đồng tiền nho nhỏ cực kỳ đáng yêu.

Khuôn mặt nhỏ vừa xấu hổ vừa hưng phấn đỏ bừng lên.

"Ba ba, bảo bảo sẽ thương ba ba thiệt nhiều nha."

Tác giả có lời muốn nói: Cuối cùng ba ba Nhϊếp cũng thân tâm hợp nhất, trở thành biếи ŧɦái 100%, xin chúc mừng.