Chương 4

Lệ Vô Nhai hùng hổ mang theo ta đi Nam Thiên môn.

Sau đó, nghẹn một bụng tức giận, mang ta trở về Ma Giới.

Thông gia?

Không có khả năng, cả đời cũng không thể!

Sau khi Lệ Vô Nhai phát tiết xong, lại hướng về phía ta nói: "Muội a, ta không sợ, cùng lắm thì đợi đến khi sinh ra lại gϊếŧ sau!"

Không biết nghĩ tới cái gì, Lệ Vô Nhai lộ ra một nụ cười điên cuồng: "Đến lúc đó ta liền đi Nam Thiên môn, ở ngay trước mặt Lý Thúc, tự mình gϊếŧ chết con của hắn!"

À... Cái này.

Có vẻ như cũng là con ta?

Quên đi.

Nhìn Lệ Vô Nhai tức thành như vậy, ta quyết định tạm thời vẫn không nên kí©h thí©ɧ hắn mới là tốt nhất.

Mặc dù ta không có kí©h thí©ɧ hắn, Lệ Vô Nhai cũng điên đến không nhẹ.

Vì giận, một đoạn thời gian sau, Lệ Vô Nhai thường xuyên tìm đến Thiên Giới gây phiền toái.

Chỉ là, hắn cũng không chiếm được tiện nghi gì.

Hắn tát Thiên Giới một cái, Thiên Giới quay đầu vung một đấm về Ma Giới chúng ta.

Ngươi tới ta đi.

Không ai chiếm được tiện nghi.

Lệ Vô Nhai càng tức.

Hắn cảm thấy khẩu khí này, không thể cứ như vậy mà quên đi.

Ngày hôm đó, hắn tìm đến ta, thần thần bí bí.

"Muội a, ta nghĩ ra một ý hay." Hắn nói.

"?"

"Ngươi đi Thiên giới làm nội ứng đi." Lệ Vô Nhai nói.

Ta trợn tròn mắt: "Cái gì vậy? Ngươi thật sự gả ta đi sao?"

"Giả giả, ngươi bây giờ đang mang thai rồi, Lý Thúc cũng không chạm được ngươi." Lệ Vô Nhai liên tục an ủi.

Là như vậy sao?

Lý Thúc trông cũng rất đẹp, ngủ, ta cũng không thiệt thòi gì!

Chờ đã, từ từ.

Ta trừng mắt nhìn Lệ Vô Nhai một cái: "Ta và ngươi có hôn ước! Đại hôn cũng đã chuẩn bị sắp xong rồi!"

Lệ Vô Nhai cười gượng hai tiếng: "Ta đây đều là vì đại nghiệp Ma Giới. Muội a, muội gả qua, thăm dò phòng thủ Thiên Giới, sau đó hai huynh muội chúng ta, trong ứng ngoại hợp! Xưng bá lục giới! Như thế nào?"

Ta sờ sờ cảm, cảm thấy hình như cũng ổn.

Lệ Vô Nhai còn đang vẽ bánh lớn cho ta: "Đến lúc đó ta làm Ma Tôn, ngươi đi làm Thiên Đế, à không, Đế Tôn. Cái gì mà Lý Thúc, tất cả đều cho ngươi nhét vào hậu cung làm tiểu bạch kiểm đi."

Lời này làm cho ta vui vẻ.

"Thỏa đáng!" Ta nhiệt tình sục sôi đáp một tiếng.

Động tác Lệ Vô Nhai rất nhanh.

Hiệu suất của Lý Thúc và Thiên Giới cũng rất cao.

Ba ngày sau, kiệu hoa của Lý Thúc đã đến cửa tẩm cung của ta.

Gần cuối cùng, ta có hơi hoảng sợ.

Ta túm lấy tay áo Lệ Vô Nhai: "Ca a, ta đây là một người xông vào đầm rồng hang hổ a, tâm ta hoảng."

Lệ Vô Nhai cổ vũ ta: "Muội a, muội phải tin tưởng chính mình!"

"Muội xinh đẹp bao nhiêu, thông minh bao nhiêu, có nhiều năng lực, trên đời này ngoại trừ muộ, cũng không ai có thể làm được việc này!"

"Ngẩng đầu, ưỡn ngực lên! Tin vào chính mình, liền làm xong việc!"

Lệ Vô Nhai khẩu hiệu hô vang, nhưng trong lòng ta vẫn có chút rụt rè.

Ta chỉ là một tiểu ma nữ, chơi qua đám người Thiên Giới kia sao?

Ta càng nghĩ, càng cảm thấy không được.

"Ca a, nếu không, chúng ta thôi đi?"

Lệ Vô Nhai mở to hai mắt: "Làm cái gì?"

"Ta không muốn gả nữa." Ta nói.

Lệ Vô Nhai hôn mê.

Có lẽ là chưa bao giờ thấy muội tử như ta hố hắn bao giờ.

Ta cũng ngượng ngùng, nhưng mà, ai bảo hai chúng ta là thanh mai trúc mã, tình cảm tốt đâu? Muội tử như ta đào hố, cũng chỉ có thể để ca ca đi lấp đầy.

Ta không hề có gánh nặng tâm lý gọi tiểu cung nga đến thay xiêm y cho ta.

Chỉ là, ta mới vừa đứng lên, trên đầu đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.

Sau đó.

Ta ngất xỉu.

Giây cuối cùng trước khi mất đi ý thức, ta chỉ muốn xông vào Lệ Vô Nhai dựng thẳng ngón giữa.

Chúng ta làm ma, có thể dùng pháp thuật hay không?

Có ai lại đi cầm đồ vật đập đầu chứ?

Hắn muốn ta đau chết sao!