Chương 17

Trần Bạch Diệm dựa nửa thân trên vào quầy hàng, đũng quần mở toang, dươиɠ ѵậŧ lộ ra bên ngoài, sắc mặt vẫn bình tĩnh như trước mà nói không có gì với khách hàng, cứ để đó là được, lát nữa anh sẽ dọn.

Còn chưa nói xong, một bàn tay mềm mại cầm lấy dươиɠ ѵậŧ anh, qυყ đầυ tiến vào một hang động ướŧ áŧ nóng hổi, chính là miệng cô.

“Ư!” Trần Bạch Diệm duỗi một tay xuống ấn đầu cô vào, mắt thấy khách hàng đang lảo đảo rời đi, anh lập tức nghiêng sang trái nhét sâu côn ŧᏂịŧ vào miệng cô.

Thật ngoan, đúng là tuyệt vời, Trần Bạch Diệm sướиɠ chết mất.

Tiểu Viên như say rượu mà mυ"ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ anh, biểu cảm hiếm thấy, Trần Bạch Diệm không phải không biết thứ đó của mình tuyệt hơn người bình thường thế nào, nhưng bây giờ thấy Tiểu Viên như vậy, anh càng tự mãn với sự nam tính của mình hơn bao giờ hết.

Đầu lưỡi đỏ sẫm cuốn lấy côn ŧᏂịŧ rồi liếʍ láp, gặm lấy qυყ đầυ hết lần này đến lần khác, Tiểu Viên ư ư a a mà kéo dươиɠ ѵậŧ lên để lộ bìu dái to như quả bóng bàn, sau đó cô sẽ há miệng ngậm lấy nó.

Quả bóng nhăn nhúm mềm mềm gần như lấp đầy khoang miệng khi bị mυ"ŧ vào, đầu lưỡi không còn không gian để lượn lờ, chỉ có thể quấn lấy nó rồi đưa lên hạ xuống, khoang miệng hơi co lại.

Trần Bạch Diệm chống tay lên ngăn tủ, người anh như muốn phát điên.

Phụ nữ nói đau bụng khi hành kinh rất đau, trứng đau cũng như muốn đòi mạng, lần đầu tiên Trần Bạch Diệm bị người khác ngậm trứng như vậy, vừa kí©h thí©ɧ lại vừa căng thẳng, lỡ như cô không cẩn thận cắn trúng thì hôm nay Trần Bạch Diệm phải đòi lại công đạo ngay tại đây.

Nhưng anh không biết, Hướng Tiểu Viên là người trong vạn người, cũng không làm ra chuyện lỡ như thế này.

Răng nanh không hề quẹt trúng một xíu nào, chỉ có khoang miệng ướŧ áŧ mềm mại và nóng bỏng của cô bao bọc mυ"ŧ lấy bìu dái, sắp chết sắp chết sắp điên rồi, bả vai Trần Bạch Diệm đang run run, kɧoáı ©ảʍ chồng chất dâng trào từ dươиɠ ѵậŧ, một dòng chất lỏng màu trắng phun ra.

Chỉ vài giây mà anh đã bị cô mυ"ŧ đến nỗi bắn tinh.

Nhổ ra, miệng cô chảy nước dãi: “Nhanh thật đó, đã bắn rồi à.”

Vẻ mặt châm biếm.

Trần Bạch Diệm nhịn được sao?

Anh kéo cô đứng dậy thô bạo hôn mấy cái, nói: “Chờ.”

Ai thèm quan tâm đến bàn ghế chén đũa chứ, vừa kéo vừa khóa cửa, anh bước nhanh trở về chỗ ngăn tủ, xé bịch bao rồi đeo vào.

Chiếc áo quấn ngang cổ Tiểu Viên được cởi ra, anh ôm cô ngồi lên bàn tách hai chân ra, dươиɠ ѵậŧ cọ xát cửa huyệt cô.

“Miệng không ăn thì huyệt nhỏ ăn, Viên Nhi, nhìn anh trai cắm vào này.”

Tiểu Viên cúi đầu nhìn, qυყ đầυ xuyên qua cửa huyệt chật hẹp đâm vào trong, côn ŧᏂịŧ gân guốc như mở mang bờ cõi mà áp đảo xông vào, độ rộng đủ nhét đầy, tốc độ vào đủ chậm.

Tiểu Viên rên lên bảo cô chịu được, anh có thể vào thêm một chút nữa, cô cực kỳ hài lòng, đúng như cô nghĩ, nơi nào cũng cắm tới, từng đợt kɧoáı ©ảʍ dâng trào, tuyệt hơn gậy mát xa rất nhiều, vừa linh hoạt vừa có năng lực.

Thịt non mềm trong tiểu huyệt và cửa huyệt khít lại bao lấy côn ŧᏂịŧ, cả người Trần Bạch Diệm căng cứng, trên cổ và tay anh đều nổi gân xanh.

“A…” Tiểu Viên hồn phách tiêu tán vì sung sướиɠ: “Không được rồi… đừng vào.”

Trần Bạch Diệm mới vào một nửa mà đã không được rồi? Dù sao cũng không hưng phấn như vừa rồi.

Trần Bạch Diệm nhặt quần áo lên mặc vào cho cô, anh bế Tiểu Viên lên, để cô quấn trên eo mình rồi đi ra ngoài, lúc khoá cửa thì cầm dươиɠ ѵậŧ cắm vào.

Đúng rồi, chính là cảm giác này.

Vốn dĩ bướm xinh sít chặt như vậy là vì môi trường bên ngoài làm cho kích động, cô cũng dán lên người anh nên lập tức biết cô thích nó.

Ngõ sau không một bóng người, nhưng dãy mặt tiền này có không ít hàng quán, cửa sau của họ đều mở, khó tránh khỏi việc có ai đó ra đây vứt rác hoặc hút thuốc.

Trần Bạch Diệm ấn cô vào bức tường dưới mái hiên, dùng sức cắm vào, qυყ đầυ chọc vào nơi chưa từng đâm tới, là một chốn bồng lai khác.

Anh không nhịn được, lại động vài cái.

“Tôi đâm cô tại đây được không?” Anh kề tai cô nói nhỏ, nhẹ nhàng lắc mông cô.

Dịch từ huyệt của Tiểu Viên chảy ra, cửa động lại bị anh nhét đầy, một chút khe hở cũng không còn.

Dương như như đang ngâm mình trong suối nước nóng, nhưng không phải bể nước nóng tự do không có hạn chế, không gian rất hẹp, chen chen chúc chúc, vô số cái miệng quấn lấy gặm mυ"ŧ anh, cứ như muốn đòi mạng vậy.