Chương 16

“Bà chủ! Bà chủ ơi! Có loại này không… loại sữa chua lạnh, lấy 4 hộp.”

Tiểu Viên đang định trả lời, Trần Bạch Diệm lại kéo áo ngực của cô lên, anh cúi đầu ngậm lấy bầu ngực cô: “Ở đây nè.”

Tiểu Viên rất muốn đạp anh ra, cô cố gắng duy trì giọng điệu như thường mà nói với ra ngoài: “Có, lập tức lấy ngay.”

“Được rồi~ Đừng mυ"ŧ nữa…” Tiểu Viên đẩy cái đầu trước ngực mình ra.

Trần Bạch Diệm buông ra, đứng thẳng dậy ôm cô nút lưỡi, tay anh vẫn đút trong qυầи ɭóŧ cô không chịu lấy ra, đương nhiên có thể cảm nhận được sự động tình của Tiểu Viên.

Tiểu Viên cảm thấy tay anh dần di chuyển ra sau mông, giây tiếp theo, qυầи ɭóŧ bị kéo thẳng xuống mắt cá chân.

“Làm cái gì thế!” Tiểu Viên gấp gáp.

“Đừng mặc qυầи ɭóŧ ra ngoài.”

Tiểu Viên lập tức đỏ, nhưng trong nội tâm lại dâng lên một cảm giác… nóng lòng muốn thử.

Thật sự rất muốn càn rỡ dâʍ ɭσạи một lần ở nơi trấn nhỏ còn có thể nhìn thấy những bà cụ bó chân ngồi ở đầu ngõ tám chuyện…

Đương nhiên Trần Bạch Diệm không hề bỏ sót biểu cảm nào của cô.

Anh vén hết váy cô lên, để lộ khu rừng rậm rạp đẫm nước, anh ngắm nhìn hai giây rồi vươn tay mở cửa tủ lạnh phía sau cô, hơi lạnh từ trong tủ ập vào nửa thân dưới của cô, Tiểu Viên lạnh tới nỗi run run, Trần Bạch Diệm cười vỗ mông cô hai cái, ghé sát tai nói: “Cởϊ qυầи lót chờ tôi.”

10 giờ tối, những quán ăn trải dài hai đầu phố đều có khách ngồi, tiếng huyên náo lấp đầy con phố. Đầu này là một quán mì nhỏ, nhưng món khách ăn lại là cá nướng ở đầu kia, bốn người đang cầm ly rượu uống tới đỏ tai đỏ mặt nói chuyện không rõ ràng gọi nhau anh em.

Tên to béo nói, anh em anh em người anh em của tôi, nghe anh trai nói này, chuyện này coi như đã xong, đừng nói tiếp nữa.

Tên có nốt ruồi trên mặt nói, có thể cho anh trai mặt mũi được không, phải cho anh trai chút thể diện này, cậu không thể phớt lờ lời tôi nói.

Có tiền thì sao, ai nói trước được tâm trạng của ông trời, cứ như cái nồi hơi của nhà nào kia tự dưng nổ bụp một cái, bây giờ người ta vẫn còn ở trong tù kìa, dân thường như chúng ta chỉ mong được sống yên ổn thôi...

Aiz cẩn thận một chút, đừng ném vỡ bát của người ta, bà chủ cũng không làm gì sai, chúng ta đừng phá hư đồ của người ta.



Quán mì đã đóng cửa nửa ngày trời, ông chủ nói nhà bếp đã tan làm, bọn họ phải quét dọn nên đóng cửa trước, kêu khách ăn xong thì để lại bát đũa.

Mấy người đàn ông đó tiếp tục uống rượu khoác lác, bọn họ không hề biết rằng quán ăn cũng chỉ đang chém gió.

Ông chủ nói muốn đóng cửa nhưng căn bản vẫn chưa rời đi, anh đang ngồi trên ghế ở quầy thu ngân, ôm bà chủ ngồi trên đùi.

Người của bà chủ bị quầy hàng che lại, chỉ lộ ra cái đầu, nhưng phần đầu này cũng lạ, một đống vải quấn trên cổ cứ như đang đeo khăn choàng, mùa hè cũng đã tới rồi mà.

Thật ra không phải khăn choàng cổ, là chiếc áo của cô bị kéo lên quàng ngay cổ, cô khoả thân, một tay trên ngực một tay trong chiếc lỗ dâʍ đãиɠ.

Trần Bạch Diệm nói người đàn ông của cô có phúc mà không biết hưởng, có cô vợ xinh đẹp như vậy mà lại bỏ ở nhà không đếm xỉa tới.

Hướng Tiểu Viên quay đầu trả lời, chiếc eo cũng xoay theo, phần thịt mông cạ vào dươиɠ ѵậŧ.

Cô nói không thể trách anh ta, người đàn ông của cô trong một lần chơi gái anh dũng đã bị hai cô ngồi lên gãy côn ŧᏂịŧ nên không thể về nhà, không còn mặt mũi gặp cô.

Trần Bạch Diệm cắn răng cấm hít ngược một hơi thật sâu, anh vùi đầu ngậm lấy nhũ hoa của cô, bảo Viên Nhi ngoan đừng ngồi gãy dươиɠ ѵậŧ của anh trai.

Tiểu Viên xoay người lại, lắc lắc cái mông cạ vào dươиɠ ѵậŧ của anh, thứ này to cũng tốt thật đấy, xuyên từ phía sau mà vẫn còn ngóc lên một khúc dài như vậy, độ cong vòng lên như móc câu, Tiểu Viên cởi bαo ©αo sυ ra khỏi qυყ đầυ to lớn kia, dùng móng tay vẽ vời trên lỗ niệu đạo của anh, người đàn ông lập tức run rẩy dưới thân cô.

Anh giống như phát điên mà đè chặt khuỷu tay cô, nụ hôn của anh tiến tới, ngón tay đang ra vào ở tiểu huyệt cô ngày càng nhanh hơn.

Ầm ầm ầm!

Khách hàng gõ cửa nói phải rời đi.

Trần Bạch Diệm ấn Tiểu Viên đang bán khoả thân xuống trốn, anh đứng dậy vẫy tay về phía cửa quán, khách hàng đẩy cửa mở ra, ló đầu vào trong, khách sao nói cảm ơn vì đã làm phiền, còn nói lần sau sẽ tới nữa.