Chương 8: Trả thù

A Nhiên lái xe đi ra ngoài trong chốc lát, phát hiện vệ sĩ gửi tin nhắn cho cô, hai nam sinh lúc trước tính kế cô bị bắt được.

Hai nam sinh kia tuy nói trong nhà cũng có chút tiền, nhưng so với A Nhiên mà nói chỉ là chín trâu mất sợi lông, vệ sĩ gửi tin nhắn hỏi cô xử trí hai người kia thế nào.

Người đã bị đánh một trận, A Nhiên vốn định như vậy, nhưng nghĩ nghĩ lại nghẹn không nuốt xuống được, bảo vệ sĩ gửi địa chỉ, cô lái xe đi qua.

Lái xe chạy đến một kho hàng hoang tàn vắng vẻ. Mở cửa, hai nam sinh bị trói ở trên ghế, đã đánh đến mình đầy thương tích.

Mặt mũi bầm dập đã không mở được mắt ra nhìn người khác, chỉ mơ hồ nhìn thấy có bóng dáng tới gần bọn họ, cho rằng lại phải bị đánh, vì thế mồm miệng không rõ xin tha.

A Nhiên mặc trang phục nhẹ nhàng, tay ôm ngực, nhìn hai nam sinh, hỏi vệ sĩ đằng sau: “Đây là lần đầu tiên bọn họ làm loại chuyện này hay là đã làm nhiều lần rồi.”

Vệ sĩ ở phía sau thành thành thật thật trả lời: “Hai người kia đã không phải lần đầu mê gian nữ sinh, ngoại trừ những nữ sinh trong nhà tương đối có tiền, có xuất thân không dám chọc, những nữ sinh trong nhà không có tiền, không xuất thân bị bọn họ lừa, không bốn người thì cũng bảy tám người, đều là dùng phương pháp tương tự, tôi thẩm vấn hai người kia, hắn ta cho rằng tiểu thư ngài là loại đơn thuần ngốc nghếch.”

A Nhiên đeo giày da hồng nhạt, đi lên trước. Cái gì cũng chưa nói, cô chỉ mạnh bạo đưa một chân đá vào háng từng người bọn hắn.

Vệ sĩ thấy vậy hạ thân cũng cảm giác như có hơi đau.

Hai nam sinh kêu thảm thiết một tiếng trực tiếp hôn mê bất tỉnh, phỏng chừng nửa đời sau không tàn cũng phế. Sau đó A Nhiên cũng không quay đầu lại mà đi ra cửa kho hàng, phân phó vệ sĩ còn lại: “Ném hai người bọn họ về cửa nhà chúng. Nếu ai hỏi thì nói là đại tiểu thư Đường gia làm, không phục thì bảo bọn họ đi tìm Đường Hạo.”

Nói xong liền quay đầu đi

*

Sân bay tư nhân Italy, một phi cơ chậm rãi đáp xuống. Trong sân bay có một ông lão rất lớn tuổi ngồi xe lăn, một nữ sinh Italy diện mạo điển hình đứng phía sau ông giống như đang chờ ai.

Cửa khoang phi cơ chậm rãi mở ra, lộ ra khuôn mặt mang kính râm làm điên đảo chúng sinh, vẻ mặt người đàn ông tóc vàng phía sau có vẻ tiều tụy.

Sau khi cô gái phía sau ông lão nhìn thấy, kích động chạy tiến lên hô: “Lucifer, cuối cùng anh cũng trở về rồi.”

Cô gái chạy về phía trước định ôm người đàn ông, người đàn ông cũng rất ga lăng lễ phép duỗi tay ôm cô gái một chút.

Nam nhân tóc vàng phía sau sau khi nhìn thấy cô gái thì sửa sang lại quần áo một chút, cũng định nghênh đón cái ôm của cô gái, nhưng cô gái không hề nhìn hắn mà nắm tay Lucifer rời đi.

Nam nhân tóc vàng như dựng lông lên nói: “Âu Nhã, trong mắt em chỉ có Lucifer sao?”

Cô gái cho hắn một cái nhìn xem thường, sau đó vô cùng bất mãn nói: “Chào cậu, tên nhóc không lễ phép.”

Ông lão ngồi ở trên xe lăn, không nhìn hai người khắc khẩu mà trực tiếp nhìn về phía Lucifer, nói: “Lucifer, lần này đi du lịch không tồi chứ, hoan nghênh cháu về nhà.”

Lucifer gật gật đầu mỉm cười nói: “Không tồi, chú. Bây giờ mình về chứ?”

Ông lão gật gật đầu, tùy ý Lucifer đẩy ông trở về. Gia tộc Bố Lan bọn họ ở trong một tòa lâu đài lớn, cực kỳ giống nơi hoàng cung quý tộc cư trú thế kỷ trước.

Nghe nói tổ tiên gia tộc Bố Lan là quý tộc hoàng cung nước Y đến đây, bọn họ ở Italy sáng lập gia tộc thần bí này.

Đồ trong tay họ nắm giữ rất nhiều, bọn họ cũng là gia tộc hắc bang mua bán súng ống đạn dược lớn nhất trên thế giới.

Lucifer vội vội vàng vàng gấp trở về còn là vì cha hắn, thân thể ông sắp không ổn, vẫn luôn treo một tia hy vọng Lucifer có thể trở về một lần.