Chương 19

Tỉnh Trì không thường xuyên quấy rầy anh trong giờ làm việc, vì vậy sau khi cuộc họp kết thúc, anh mới thoát khỏi trạng thái làm việc, nhìn người đã ngả nghiêng trên ghế sofa: "Lại có chuyện gì tìm tôi?"

"Cậu nói chuyện gì vậy! Không có việc gì thì không thể đến chơi với cậu sao? Cậu tính thử xem, từ khi cậu về nước, cả ba chúng ta chưa tụ tập lần nào. Nói thật, có phải cậu chết chìm trong cái hồ nước dịu dàng của mấy người kết hôn, quên mất anh em rồi không?!"

Anh ừ một tiếng, thu dọn tập tài liệu bên cạnh: "Vậy là không có chuyện gì."

"Này! Có chuyện có chuyện!" Tỉnh Trì trượt một cái, phanh lại bên tay trái anh:

“Không phải hồi đầu tháng ba Dung Thịnh đã mua một mảnh đất ở hồ Minh sao, chia cho tôi một ít đi. Ngày đó tôi và anh tôi đã lên kế hoạch, dự định chuyển cửa hàng chính sang đó, làm một không gian trải nghiệm chân thực, thế nào, có được không?"

"Trên thương trường chỉ nói chuyện làm ăn, cậu muốn mua cũng phải xếp hàng."

"Đó là điều đương nhiên, tôi cũng không đến đây để tìm cậu mặc cả, tôi sợ cậu muốn phát triển cái gì khác, nói trước với cậu, giữ chỗ cho chúng tôi thôi."

Tỉnh Trì chậc một tiếng: "Cậu còn không biết à, sau khi bố tôi làm nên thương hiệu Phương Đường, ông ấy đã đi du lịch vòng quanh thế giới, để lại hai anh em tôi khổ sở, vắt hết đầu óc để vận hành, cũng may mà làm tốt, có lần suýt chút nữa thì phá sản..."

"Nói nghe thảm vậy." Phó Ngôn Thương ngẩng đầu nhìn: "Đưa tôi xem doanh thu năm ngoái thử."

"..."

"Ôi chao! Dù sao cũng không nhiều bằng cậu!" Tỉnh Trì kịp thời chuyển hướng chủ đề: "Anh Lục hôm nay có việc, không thì tôi sẽ đưa anh ấy đến đây, chúng ta đã lâu không chơi bóng rồi."

Phó Ngôn Thương: "Vừa hay hôm nay tôi cũng không rảnh."

"Sao vậy, cậu muốn làm gì?"

Anh nói một lời: "Có việc."

"Cậu thay đổi rồi, cậu bắt đầu có bí mật với tôi." Tỉnh Trì vặn vẹo cơ thể lên án, còn chưa kịp bắt đầu phát điên, liếc nhìn điện thoại trên bàn sáng lên: "Chờ chút, cậu có tin nhắn."

Phó Ngôn Thương liếc nhìn, không phải hình nền quen thuộc, không buồn nhìn thêm: "Không phải của tôi."

"Là của cậu mà, không phải cậu dùng một điện thoại cho công việc, một điện thoại cá nhân sao?"

Tỉnh Trì giơ điện thoại lên nhìn mặt sau, chiếc điện thoại trần quen thuộc, không phải của anh thì còn của ai? Quay lại mặt trước, chỉ kịp nhìn thấy một khuôn mặt người thoáng qua, giây tiếp theo, điện thoại bị lấy về.

Cậu ấm Tỉnh khen ngợi: "Hình nền điện thoại của cậu cũng là vợ cậu sao?"

"Tôi cũng vậy, lén chụp ảnh vợ tôi ngủ, he he."

"..."

Phó Ngôn Thương dựa lưng vào tủ sách, ánh mắt khóa chặt màn hình, đúng là điện thoại của anh không sai, nhưng hình nền xa lạ này, bức ảnh xa lạ này, lại từ đâu mà có trong điện thoại anh.

Tỉnh Trì còn muốn tiếp tục nhìn, nhớ lại khung hình thoáng qua trong đầu, không nhìn rõ, nhưng bầu không khí rất ái muội, máy chụp rất gần, không phải khoảng cách bình thường có thể chụp được.

Giọng điệu của anh ấy dần dần trở nên tò mò: "Không phải cậu nói với tôi rằng tình cảm chỉ như vậy sao? Sao, mới hai tuần ngắn ngủi không để ý đến cậu, đời sống vợ chồng của cậu đã tiến triển đến mức độ này rồi à?"

"Bây giờ các cậu đều giỏi như vậy sao? Dạy tôi với!"

"..."

"Không giữ cậu lại nữa." Phó Ngôn Thương cầm áo khoác trên ghế: "Tôi về nhà trước, khu đất cậu nói, tuần sau sẽ gửi hợp đồng cho cậu."

Tỉnh Trì đang kín đáo phê bình, nghe đến câu cuối cùng, rõ ràng lại bị mua chuộc.

"Được rồi anh giai, tôi sẽ tự đóng gói mình cút đi."



Hôm nay giờ tan làm của Lộ Chi là sáu giờ rưỡi.

Chú Tông đón Phó Ngôn Thương trước, sau đó mới đón cô, lúc này cô mới nhận ra chiếc xe này của anh tốt thế nào, không gian rộng rãi thoải mái như thể được sinh ra dành riêng cho công việc, cô nhắn tin suốt chặng đường cũng không bị choáng váng.

Chuyến về nhà hôm nay rất yên tĩnh, cô nhắn tin suốt chặng đường, hoàn toàn không có thời gian để xem Phó Ngôn Thương đang làm gì, nhưng không cần nghĩ cũng biết, hẳn anh cũng đang xử lý công việc.

Về đến nhà, dì giúp việc vẫn đang nấu cơm, cô tìm một chiếc bàn thích hợp, mở máy tính tiếp tục gửi ý kiến sửa đổi, cuối cùng cũng giải quyết xong mọi việc tích tụ, cô nhấp vào hộp thoại để kiểm tra xem có thiếu sót gì không, chuẩn bị kết thúc.

Cô đang chăm chú nhìn vào máy tính, không biết từ lúc nào, bên cạnh cô lại có tiếng người.

"Tôi có một người bạn."

Con chuột đột nhiên dừng lại.

Cô hơi do dự ngẩng đầu lên, lông mày khẽ nhúc nhích, nhưng nhanh chóng tự thuyết phục rằng anh làm sao hiểu được tình huống này, vì vậy đè nén cảm giác khác thường đó rồi hỏi: "Ừm, bạn anh thế nào?"

"Nếu điện thoại của anh ấy đột nhiên xuất hiện thêm một bức ảnh phụ nữ, và còn được đặt làm hình nền." Anh từ tốn nói: "Em thấy, đó là tình huống gì?"

"Do chính cô gái đó chụp rồi tự mình đặt à?"

"Ừ."

Có tin nhắn mới gửi đến, là hình ảnh bảng tên đã được nhà thiết kế sửa đổi, sự chú ý của cô bị phân tán một chút, nói: "Thế thì chắc cô ấy thích bạn anh rồi, đang dùng nhan sắc để quyến rũ bạn anh, hai người họ là quan hệ gì?"

"Vợ chồng."

Cô vừa gõ phím vừa nói bừa: "Ồ ồ chắc chắn rồi đấy, cô ấy hy vọng có thể từ đó mà phát triển mối quan hệ xa... Khoan khoan, sao cơ?"

Phó Ngôn Thương bật sáng màn hình, điện thoại xoay ngang, đó là một bức ảnh chụp cận cảnh toàn bộ, cằm cô gác trên cánh tay, tóc mái rủ xuống vài lọn, má ửng hồng hơi say, màn hình bị rung nên có phần mờ ảo, nhưng lại thêm vào cảnh tượng này một bộ lọc mơ hồ không rõ nghĩa, nét chấm phá chính là cảm giác bầu không khí đã tràn đầy đến mức đủ để tràn ra ngoài, cô mang ánh mắt ngây thơ ngốc nghếch.

Đôi mắt cười cong cong kéo dài đến đuôi mắt ửng hồng, ánh mắt rất mơ màng.

Hỏng thật, cô không biết mình sau đó ra sao, nhưng bức ảnh này thực sự giống như sau khi xảy ra chuyện vậy.

Phó Ngôn Thương: "Bức ảnh này trở thành hình nền của tôi đã 24 giờ rồi."