Chương 23: Cung nô không biết phấn đấu

"Tiểu nô, tiểu nô muốn ăn cháo..."

Thức dậy hơn nửa ngày, nàng chỉ mới ăn hai ngụm cháo. Bánh bao đã bị giẫm nát từ lâu, chỉ nhìn thôi cũng đã thấy đau lòng. Hôm nay lại bị Hoàng đế ấn thao hồi lâu, thể lực chống đỡ hết nổi, nếu không ăn chút gì nàng sẽ xỉu mất.

Tất Linh Uyên cứng đờ, yên lặng nhìn nàng một lúc lâu. Muốn ăn cháo... là ăn cháo thật sao?

Đặc biệt bảo nàng cầu chút vinh hoa phú quý, nàng lại muốn ăn cháo?!

Cung nô không biết phấn đấu!

"Chỉ ăn cháo thôi à?" Tất Linh Uyên nhìn chằm chằm nàng, nhịn không được hỏi lại. Hắn thật sự rất khó hiểu yêu cầu này. Phi tần hắn từng lâm hạnh, kỳ trân dị bảo gì, hắn đều có thể gọi Quảng Trữ Tư đưa tới.

Hàm Nhụy lúng túng gật đầu, thấy Hoàng thượng quần áo chỉnh tề, mà cả người mình trần trụi. Tình triều rút đi rồi nàng không khỏi ngượng ngùng che đầṳ ѵú run rẩy.

Quần áo cung nữ đã bị xé hỏng, nàng chỉ có thể lấy tay che trước ngực, lo lắng trùng trùng.

Tất Linh Uyên thấy nàng không dám nhìn mình, thì nắm lấy nàng quần áo cung nữ lắc lắc: "Trẫm nói ngươi là da^ʍ phụ xưa giờ chưa từng có ngươi còn ấm ức. Ngay cả áo trong ngươi cũng không mặc, không phải cố ý quyến rũ Phúc vương mới có quỷ!"

Hàm Nhụy cúi đầu xuống nói: "Áo trong bị Hoàng thượng xé hỏng đêm qua rồi. Tiểu nô chỉ có một bộ này..."

Thật sự là keo kiệt khiến Tất Linh Uyên mở rộng tầm mắt. Hắn không khỏi xoa xoa sau gáy, thuận thế duỗi lưng một cái, sau đó làm như vô tình cởϊ áσ khoác trên người ném lên người nàng, ho khan hai tiếng: "Ngươi mặc vào trước đi."

Nói xong hắn lại gọi ra ngoài điện một tiếng: "Ngô Dụng!"

Ngô Dụng tuân lệnh, cẩn thận đẩy cửa ra, mắt không dám liếc loạn, bước nhanh vào: "Hoàng thượng có gì phân phó ạ?"

"Lệnh cho ngự thiện phòng chuẩn bị mấy món ăn, thêm ít cháo."

Ngô Dụng vâng vâng đáp hai tiếng, nhìn chiếc giường bị sập hắn vội tránh ánh mắt đi chần chừ nói: "Hoàng thượng... Hoàng hậu nương nương vừa mới tới..."

Tất Linh Uyên chỉnh lại cổ áo, ừ một tiếng, lại thản nhiên nói: "Vì sao không thông báo?"

"Nô tài có gọi mấy tiếng, chỉ là..." Chỉ là trong điện hai người đang đến khúc nóng bỏng, động tĩnh quá lớn nên không nghe thấy.

"Ồ..."

Tất Linh Uyên quay đầu lại nhìn Hàm Nhụy một cái. Cả người nàng được bọc trong áo choàng màu đen thật dày, tóc đen xõa tung, làm nổi bật thân thể càng lúc càng mỏng manh. Lại nghĩ đến dưới áo choàng kia không hề mặc gì, hắn bất giác nhếch miệng lên, lại rất nhanh đè xuống.

Tất Linh Uyên bước đến, đưa tay nhéo nhéo má hơi tròn của nàng, cố ý đe dọa nói: "Ngươi trước ở trong điện, không ăn xong ngự thiện trẫm không cho ngươi bước ra cửa này nửa bước!"

Cũng không phải là muốn làm hư nàng, mà bây giờ hắn còn chưa nghĩ ra cách an bài cho nàng, trước hết cứ như vậy.

Hàm Nhụy xoa xoa khuôn mặt bị hắn bóp hơi đau, gật đầu: "Tiểu Nô tuân chỉ."

Nhìn thái độ ngoan ngoãn cung kính của nàng, Tất Linh Uyên chẳng thấy hưởng thụ chút nào. Hắn đứng tại chỗ một hồi lâu. Hàm Nhụy thấy hắn không nói lời nào, cũng cúi đầu mà đứng.