Chương 18: Trẫm cũng đói bụng

Hàm Nhụy nghĩ nghĩ, nàng hay nghe các ma ma tụm năm tụm bảy nói chuyện. Mỗi khi thấy Vũ Lâm Vệ đi qua, họ õng ẹo làm dáng gọi: "Ca ca mau đến thao âʍ ɦộ em đi!", "Da^ʍ huyệt hôm nay đầy nước, ca ca có muốn thử một chút không?"

Tất Linh Uyên thấy nàng thất thần, hắn đưa tay vỗ nhẹ mặt nàng: "Trẫm hỏi ngươi, ai dạy ngươi, hửm?"

Hàm Nhụy không tự chủ được cầm ngón tay hắn, há miệng ngậm vào. Tất Linh Uyên cảm giác tay như tê dại, hai mắt đỏ bừng.

Nàng không phải người, nàng là hồ ly tinh!

Hàm Nhụy chớp chớp đôi mắt long lanh: "Hoàng thượng... thao... thao da^ʍ huyệt tiểu nô..."

Phòng tuyến của Tất Linh Uyên ầm ầm sụp đổ. Nhưng hắn vẫn nhẫn nại hỏi nàng: "Da^ʍ huyệt là chỗ nào?"

Hàm Nhụy cắn môi dưới suy nghĩ. Nàng cầm long căn của hắn dẫn tới giữa chân mình cọ tới cọ lui, eo càng lúc càng vặn vẹo. Cảm giác ngứa ngáy từ trong cốt tủy nhưng vẫn không có cách nào giảm bớt.

Nàng gấp đến độ chảy nước mắt, buông tay ra rồi bám chặt lấy Tất Linh Uyên, cả người dán chặt vào hắn uốn éo: "Hoàng thượng mau làm khô da^ʍ huyệt đi, tiểu nô sắp chết rồi!"

Tất Linh Uyên đưa tay sờ, ấm áp trơn nhẵn, thảm đều bị dâʍ ŧᏂủy̠ của nàng làm ướt.

Lúc này Tất Linh Uyên lại không nóng vội. Một tay hắn xoa nắn bầu ngực, một tay thăm dò vào giữa hai chân nàng. Huyệt nhỏ của nàng quả thật dâʍ đãиɠ vô cùng. Hắn mới cho nửa ngón tay vào, bên trong đã háo hức mυ"ŧ lấy, ngậm chặt ngón tay hắn.

Nàng đong đưa vòng eo nhỏ. Ngón tay moi đào ở bên trong một hồi lâu khiến nàng càng ngứa ngáy, ngứa đến tận xương tủy. Nàng dạng hai chân ra cầu Tất Linh Uyên vào sâu hơn.

Tất Linh Uyên thấy nhụy hoa nàng non nớt mềm mại giống như đóa hoa sắp gặp nước mùa xuân, rốt cuộc không nhịn được nữa. Hắn nâng gậy thịt lên tiến dần đến cửa huyệt của nàng, cố gắng đẩy vào từng chút từng chút một, căng hoa huyệt ra.

Mặc dù nàng gầy yếu, nhưng cặρ √υ" trước ngực và hai mép thịt giữa hai chân lại hết sức đẫy đà. Hắn nhìn gậy thịt to dài cắm vào từng chút, hai mép thịt kia cũng hơi hơi rung động. Hóa ra lại gợϊ ɖụ© tận xương, khiến gậy thịt cũng không khỏi ồn ào náo động.

"Đau quá..." Hàm Nhụy đột nhiên nắm lấy cánh tay hắn, sắc mặt tái nhợt. Nàng dường như đột nhiên tỉnh táo, đầu óc minh mẫn, bất giác lùi về phía sau, "Tiểu nô... tiểu nô còn chưa làm xong công việc..."

Hàm Nhụy lui lại muốn thoát khỏi gậy thịt của Hoàng đế đang đẩy sâu vào.

Tất Linh Uyên siết chặt eo thon của nàng, trong mắt rõ ràng đã bốc hỏa, nhưng lại cười nhạt: “Bây giờ không phải đang làm việc à?”

Hàm Nhụy lo lắng rụt chân lại. Tất Linh Uyên thong thả đứng dậy, nắm lấy cổ tay nàng kéo lên, ép đôi chân thon dài hoàn mỹ của nàng treo trên hai tay hắn.

Nàng sợ ngã xuống đất nên cuống quýt vòng tay ôm lấy bờ vai rộng của hắn, ép chặt hai vυ" cao ngất đứng thẳng vào ngực hắn.

Tất Linh Uyên chưa cởϊ qυầи áo của mình, nhưng trên người tiểu cung nô đã bị hắn lột không còn một mảnh. Tóc nàng xõa như mây, trên mặt phủ rặng mây đỏ.

Hai chân nàng bị cánh tay nâng căng ra, hoa huyệt bị buộc phải há miệng. Gậy thịt đẩy vào thì đau, rút ra ngoài lại khiến nàng khó chịu. Khe thịt hơi lạnh, từng sợi nước da^ʍ triền triền miên miên nhỏ giọt xuống, hai mép thịt nhịn không được mấp máy.

Mở ra, khép lại, mở ra, khép lại... càng lúc càng ngứa.

Ngứa đến mức cả người nàng đều hóa thành nước. Trong điện trống vắng cũng nghe được thanh âm của mép thịt khép mở.

Hàm Nhụy ôm chặt hắn, vừa ngậm ngón tay vừa sàng nẩy mông trong lòng hắn.

Tất Linh Uyên đưa tay vỗ lên cái mông không an phận của nàng, không nhẹ không nặng, ướt ướt dính nhớp đều là nước của nàng.

"Hoàng thượng... đói bụng... tiểu nô đói bụng..." Hàm Nhụy một tay bắt lấy cổ áo của hắn, giương mắt cầu xin. Nàng đói bụng thật. Bụng đói, miệng trên đói, da^ʍ huyệt càng đói hơn.

Tất Linh Uyên nâng nàng lên, long căn cực lớn cách quần áo thúc mạnh vào da^ʍ huyệt. Cứ gãi không đúng chỗ ngứa như vậy, Hàm Nhụy bị kí©h thí©ɧ siết chặt nhụy hoa lại, ra càng nhiều nước.

"Trẫm cũng đói bụng."

Tất Linh Uyên ném nàng lên giường, sau đó leo lên đè chặt nàng lại.